Chương 1159: Hiện trường! (2)
Chương 1159: Hiện trường! (2)
Đại lao của Tứ Phương các là nơi có vào không có ra, ai đi người đó chết, hắn cũng không muốn đi đại lao của Tứ Phương các.
Thanh niên sau khi đe dọa bộ đầu cùng bộ khoái một phen, lúc này mới đủng đỉnh rời khỏi.
Hắn sau khi đến bến tàu, chui vào một con thuyền đánh cá.
Trong thuyền đánh cá, đã có hai hán tử bộ dáng người đánh cá đang chờ hắn.
“Ngươi là Điền đại nhân?”
“Là ta.”
Thanh niên mở miệng nói: “Khi nào có thể đi?”
Một người đánh cá trả lời: “Bây giờ âu thuyền ra khỏi thành đã bị binh sĩ Trấn Thủ phủ phong tỏa, bất cứ thuyền bè nào cũng không được ra vào, chỉ sợ phải chờ một chút.”
Thanh niên nghe vậy, nhíu mày.
Hắn không ngờ binh sĩ Trấn Thủ phủ phản ứng nhanh như vậy, bây giờ đã chặn lại đường ra khỏi thành.
Kế hoạch ban đầu của hắn là sau khi giết chết Trương Đại Lang, trực tiếp ngồi thuyền rời khỏi.
Nhưng bây giờ Trương Đại Lang chưa giết được, cũng không có cách nào ra khỏi thành, có thể nói hắn bị chặn ở trong thành.
“Còn có đường khác ra khỏi thành không?”
Thanh niên tâm tình hơi bực bội hỏi.
“Có.”
“Ở cửa bắc thành bên kia có người của chúng ta...”
“Phập!”
Một người đánh cá ở lúc nói chuyện với thanh niên, một người đánh cá khác mượn thời gian rót nước, đột nhiên lấy ra đoản đao, từ phía sau hung hăng đâm vào cổ thanh niên.
“Ầm!”
Đối mặt người đánh cá đột nhiên tập kích, thanh niên vùng lên phản kháng, dùng thân thể hất ngã người đánh cá tập kích hắn.
Nhưng cổ hắn bị đâm một cây đoản đao, điều này làm hắn thống khổ vạn phần, thân thể lảo đảo hai lần, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
“Giết chết hắn!”
Một người đánh cá khác cũng lấy ra đoản đao, bổ thanh niên ngã xuống trong khoang thuyền, đoản đao hung hăng đâm xuống.
Thanh niên né tránh, đoản đao rơi vào khoảng không.
Đối mặt hai người đánh cá thân thể khoẻ mạnh, thanh niên lộ vẻ mặt hoảng sợ muốn đứng lên, thoát khỏi thuyền đánh cá này.
Nhưng hắn mới đi hai bước, đã bị túm ngã xuống đất.
Hai người đánh cá gắt gao ấn hắn ở trong khoang thuyền, đoản đao đâm xuống, rút ra, lại đâm xuống.
“A!”
Thanh niên đang ra sức giãy dụa, nhưng căn bản không thể giãy thoát.
Một lát sau, trên người thanh niên đã bị đâm hơn mười đao, đôi mắt hắn trợn tròn, mất mạng ngay tại chỗ.
“Phì phò!”
“Phì phò!”
Hai người đánh cá sau khi xử lý thanh niên, lập tức mò mẫm từ trên thân thanh niên lấy ra một xấp ngân phiếu thật dày, nhét vào trên người mình.
Bọn họ cởi quần áo dính máu, chui ra khỏi thuyền đánh cá, lên bờ bước nhanh rời khỏi.
Hiện trường phố nam vụ ám sát, rất nhiều bộ khoái cùng binh sĩ đã phong tỏa hiện trường.
Tiếng vó ngựa vang lên, Trấn Thủ sứ Trịnh Vĩnh Minh, Đông Nam Tuần Sát sứ Lý Đình cùng các chủ Tứ Phương các Diệp Trọng Sơn ở dưới rất nhiều hộ vệ vây quanh vội vàng tới.
Bọn họ xoay người xuống ngựa, sải bước đi tới hiện trường.
Bây giờ trải qua một phen chém giết thảm thiết, đã là một mảng hỗn độn.
Chỉ thấy khắp nơi đều là thi thể nằm ngổn ngang, máu tươi nhuộm đỏ con đường.
Các loại trái cây rau dưa của các tiểu thương rơi vãi đầy đất, binh khí tùy ý có thể thấy được.
Một Giáo úy Trấn Thủ phủ sải bước đi lên đón.
“Đại nhân, dưới trướng Trương đại nhân có tám người chết, còn lại đều bị thương, đã đưa đi y quán cứu chữa.”
“Nha môn tri châu Giang Châu đã chết một bộ đầu, ba bộ khoái.”
“Trấn Thủ phủ chúng ta đã chết mười một người, trong đó một Tiếu quan, hai Ngũ trưởng, người khác đều bị thương “
Nghe được thương vong lớn như thế, sắc mặt Trấn Thủ sứ Trịnh Vĩnh Minh âm trầm như nước.
Hắn là vừa thay thế Nhạc Vĩnh Thắng đảm nhiệm Giang Châu Trấn Thủ sứ.
Giờ mông còn chưa ngồi nóng đâu, Giang Châu đã xảy ra chuyện Trương Đại Lang gặp ám sát, cái này nếu xử lý không tốt, mũ cánh chuồn của mình khó giữ được.
Đặc biệt một lần này có hơn mười tên thích khách lại là binh sĩ của Trấn Thủ phủ hắn, điều này khiến trong lòng hắn càng thêm bực bội.
“Thích khách đâu!”
Bây giờ hắn không quan tâm bên này của mình chết bao người, chỉ cần Trương Đại Lang còn sống, vậy chết bao nhiêu cũng không sao cả.
Hắn bây giờ quan tâm là thích khách!
“Lúc đội tuần tra chúng ta chạy tới, thích khách như ong vỡ tổ, đều chạy rồi, trên đường chỉ để lại hơn hai mươi thi thể.”
“Bây giờ chúng ta đang lùng bắt thích khách toàn thành.”
Trấn Thủ sứ Trịnh Vĩnh Minh lạnh lùng nói: “Lục soát từng nhà cho ta!”
“Cho dù là đào ba thước đất, cũng phải lôi ra thích khách cho ta!”
Bây giờ Tiết Độ sứ đại nhân cũng đã bị chọc giận, hắn nếu không bắt ra được thích khách, vậy hắn Giang Châu Trấn Thủ sứ này không cần làm nữa.
“Đại nhân, có thể qua một bên nói chuyện hay không.”
Giáo úy nhìn vài lần các chủ Tứ Phương các Diệp Trọng Sơn đứng ở một bên chưa hé răng, do dự mở miệng đối với Trịnh Vĩnh Minh.
“Nơi này không có người ngoài, có lời gì, nói thẳng.” Trấn Thủ sứ Trịnh Vĩnh Minh trực tiếp xua tay nói.
Giáo úy sau khi do dự vài giây, mở miệng nói: “Chúng ta phát hiện trong thích khách che mặt, có mấy tên là người của Tứ Phương các.”
“Hả? ?”
Sau khi nghe được lời này, các chủ Tứ Phương các Diệp Trọng Sơn ngây cả người.
“Trong thích khách có người của Tứ Phương các chúng ta? ?” Vẻ mặt Diệp Trọng Sơn trở nên nghiêm túc.