Chương 116: Trấn áp (1)
Chương 116: Trấn áp (1)
“Hơn nữa, bây giờ trong tay các ngươi còn có không ít bạc.” Tô Ngọc Ninh nhìn Lương Đại Hổ một cái, nói: “Các ngươi đã lộ ra tiền tài.”
“Khó bảo đảm đỉnh núi khác sẽ không dòm ngó.”
Lương Đại Hổ vừa mới bắt đầu còn không để ý.
Nhưng nghe xong Tô Ngọc Ninh nói một phen, trên trán cũng toát mồ hôi lạnh.
Hắn căn bản chưa từng nghĩ những thứ này.
Hắn cảm thấy đại ca Trương Vân Xuyên rất lợi hại, bọn họ chỉ cần nghe lệnh làm việc là được rồi.
Nhưng bây giờ phát hiện, tình cảnh của Lang tự doanh bọn họ tựa như rất nguy hiểm.
Làm không tốt Lang tự doanh bọn họ sẽ toàn quân bị diệt.
“Vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Lương Đại Hổ trong lúc nhất thời cũng không có chủ ý, cuống lên nói: “Hiện ở nơi này còn có chút huynh đệ bị thương, vậy cũng không giúp được nha.”
Tô Ngọc Ninh thấy bộ dáng nôn nóng nhảy cẫng lên đó của Lương Đại Hổ, cũng cảm thấy trải đường tương đối rồi.
“Ta trái lại có biện pháp.” Tô Ngọc Ninh nói: “Chẳng qua ngươi cần nghe ta.”
…
Trong nha môn Tuần Bộ doanh Ninh Dương phủ, một đám quan binh Tuần Bộ doanh đang ngồi vây quanh cái bàn, uống rượu oẳn tù tì, ngoạn bất diệc nhạc hồ.
Bên ngoài tuy ánh lửa ngập trời, tiếng hô giết không ngừng, nhưng bọn họ lại như chưa nghe thấy.
Bọn họ đã đạt được tri phủ Cố Nhất Chu ám chỉ, cho nên đối mặt loạn cục trong thành, bọn họ lựa chọn mất liên hệ tập thể.
“Lục đô úy!”
“Ta muốn gặp Lục đô úy!”
Một gã sai vặt áo xanh nghiêng ngả lảo đảo xâm nhập nha môn Tuần Bộ doanh.
“Ai u, đây không phải Lưu huynh đệ sao.”
“Ngươi không ở bên cạnh tri phủ đại nhân hầu hạ, sao lại đến nha môn Tuần Bộ doanh chúng ta?”
Binh sĩ Tuần Bộ doanh nhận ra gã sai vặt áo xanh này, hắn là một thư đồng trong phủ của tri phủ Cố Nhất Chu, cũng đều nhao nhao chào hỏi.
“Lục đô úy đâu!” Gã sai vặt áo xanh bắt lấy tay một đội quan Tuần Bộ doanh, cuống lên nói: “Ta có chuyện quan trọng!”
“Lục đô úy vui vẻ ở bên trong.”
Đội quan Tuần Bộ doanh chỉ chỉ nhà trong đèn đuốc sáng ngời, lộ ra nụ cười ý vị sâu xa.
Nhà trong có tiếng nữ tử uyển chuyển ngân nga truyền ra, trong lúc đó còn kèm theo thanh âm hưng phấn của Lục đô úy.
Đội quan Tuần Bộ doanh cười nói: “Có chuyện gì nói cho ta, ta làm ổn thỏa cho ngươi!”
“Sơn tặc đánh vào thành rồi!”
Giọng điệu thư đồng dồn dập nói: “Bây giờ bọn hắn đang tấn công Cố phủ chúng ta, tri phủ đại nhân muốn ta đến cầu viện, mời Lục đô úy mau mau phái binh cứu viện!”
Đội quan cũng ngẩn ra.
“Lưu huynh đệ, ngươi đêm hôm đùa cái gì thế?”
“Nào có sơn tặc, chúng ta sao không thấy?”
Đội quan căn bản cũng không tin lời của thư đồng.
Trong thành ồn ào không phải tri phủ đại nhân âm thầm sai sử sao?
Thư đồng cũng lười giải thích, trực tiếp chạy lên bậc thang, bắt đầu gõ cửa rầm rầm rầm.
“Lục đô úy, sơn tặc đánh vào thành rồi!”
“Tri phủ đại nhân nguy ở sớm tối!” Thư đồng hô lớn: “Còn không đi cứu, tri phủ đại nhân sẽ bị sơn tặc giết!”
Lục đô úy đang ở trong phòng vui vẻ nghe tiếng đập cửa ầm ầm, cũng hùng hùng hổ hổ từ trên bụng nữ nhân leo xuống, xách quần mở cửa.
“Chuyện gì thế?”
Lục đô úy nhìn lướt thư đồng đang vẻ mặt đầy lo lắng một cái, hỏi.
Thư đồng liền mang chuyện sơn tặc vào thành, phủ đệ Cố Nhất Chu gặp vây công lặp lại một lần.
Lục đô úy mới vừa rồi chỉ để ý ở trong phòng vui vẻ nới nữ nhân.
Hắn nghe xong thư đồng nói như vậy, lại nghe được tiếng hô giết rung trời kia nơi xa, sắc mặt cũng trở nên có chút mất tự nhiên.
Tiếng hô giết này không giống giả.
“Mau, ngươi đi bên ngoài nhìn xem!” Lục đô úy vội vàng đạp binh sĩ Tuần Bộ doanh bên cạnh một cước nói: “Xem có phải thật có sơn tặc vào thành hay không!”
Binh sĩ Tuần Bộ doanh vừa rồi còn đang uống rượu bài bạc cũng đều từ trong phòng các nơi thò đầu ra, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Binh sĩ Tuần Bộ doanh kia rất nhanh đã đi mà quay lại, sắc mặt hắn có chút trắng bệch.
“Đô Úy đại nhân, sơn tặc, thật sự có sơn tặc!”
“Trên đường có không ít người chết “
Lục đô úy sau khi nghe được lời này, đầu ong ong.
Cái này con mẹ nó thật có sơn tặc? Sao đánh vào thành rồi? ?
Lục đô úy bất chấp suy nghĩ nguyên do trong đó, hắn chỉ biết xảy ra chuyện lớn rồi.
Tri phủ đại nhân nếu có điều không hay xảy ra, đầu hắn cũng phải chuyển nhà.
“Còn thất thần làm gì!”
“Lấy binh khí!”
“Theo ta đi cứu tri phủ đại nhân!”
Lục đô úy cũng tức giận, chửi ầm lên đối với các binh sĩ Tuần Bộ doanh kia.
Binh sĩ Tuần Bộ doanh đang uống rượu bài bạc vui vẻ.
Thấy Lục đô úy phát hỏa, mỗi người cũng luống cuống tay chân đi mặc áo giáp, lấy binh khí.
Tuần Bộ doanh làm một mũi lực lượng quan trọng duy trì bảo vệ trật tự địa phương của Ninh Dương phủ, cũng từng giao thủ với không ít sơn tặc giặc cỏ, chiến tích không hề nhỏ.
Đừng thấy bọn họ ngày thường cà lơ phất phơ.
Nhưng bây giờ thật sự xảy ra chuyện, bọn họ phản ứng cũng cực nhanh.
Chỉ một lát sau, hơn ba trăm binh sĩ Tuần Bộ doanh võ trang hạng nặng đã cuồn cuộn chạy ra khỏi nha môn Tuần Bộ doanh, lao thẳng đến phủ đệ Cố gia.
Nhìn thấy các cửa hàng bị cướp bóc dọc phố, nhìn thấy ngọn lửa thiêu đốt tanh tách kia.
Lòng Lục đô úy cũng lạnh đi một nửa.
Con mẹ nó sơn tặc chết tiệt là từ nơi nào toát ra? ?
“Mau!”
“Chạy đi!”
Hắn bây giờ cũng lòng như lửa đốt.