Chương 1164: Đùa khỉ! (2)
Chương 1164: Đùa khỉ! (2)
Rất hiển nhiên, Đông Nam tặc quân còn chưa đánh tới Đông Sơn thành.
Nếu không, dân chúng cũng không dám nghênh ngang gánh hàng hóa vào thành đi bán như thế.
Bọn họ ngăn cản một tiều phu gánh củi gỗ.
“Mấy ngày nay có Đông Nam tặc quân đến Đông Sơn thành chúng ta hay không?”
Ngũ trưởng ngồi ở trên lưng ngựa, ở cao nhìn xuống hỏi tiều phu vẻ mặt khẩn trương kia.
“Quân gia, không, không có.”
Tiều phu lắc đầu liên tục nói: “Mấy ngày trước trái lại nghe nói có lượng lớn tặc quân nhập cảnh, nhưng mấy ngày nay lại không có động tĩnh, nghe nói đã đi rồi.”
“? ? ?”
“Thật sự không có tặc quân tới đây?”
“Quân gia, ta không dám lừa ngươi, thật sự không có tặc quân tới đây.”
Ngũ trưởng thấy vẻ mặt tiều phu, không giống như nói dối.
“Được, ngươi đi đi!”
“Vâng, vâng.”
Tiều phu đối mặt mấy tên kỵ binh trang bị tận răng này, không dám ở lâu, vội vã gánh củi gỗ rời đi.
“Hai người các ngươi, vào thành hỏi thăm một chút.”
Ngũ trưởng lo lắng tiều phu nói dối, cho nên chỉ chỉ hai kỵ binh thám báo, muốn bọn họ tự mình vào thành tìm hiểu tình huống.
“Vâng.”
Hai kỵ binh thám báo này vẻ mặt đầy không tình nguyện, nhưng đối mặt mệnh lệnh của Ngũ trưởng, chỉ có thể kiên trì đáp ứng.
Ai bảo bọn họ là làm thám báo chứ.
Hai người bọn họ cởi quân phục giáp da trên người, lại dỡ xuống binh khí các thứ, thay quần áo vải thô của dân chúng trong bọc hành lý, ngụy trang trở thành lưu dân, thật cẩn thận tới gần Đông Sơn thành.
Phi Hổ doanh bọn họ đồn trú ở Đông Sơn thành một đoạn thời gian, cho nên bọn họ đối với Đông Sơn thành trái lại là quen thuộc.
Bọn họ vào trong thành, đi khắp nơi hỏi thăm một phen, xác định trong Đông Sơn thành tất cả như thường, cũng không có tặc quân công chiếm, tảng đá treo trong lòng bọn họ lúc này mới rơi xuống đất.
“Ngũ trưởng đại nhân, chúng ta đã hỏi thăm, tặc quân căn bản không đến Đông Sơn thành.”
“Hôm nay Tri phủ Đoàn đại nhân đang tọa trấn trong thành.”
Ngũ trưởng sau khi nghe được lời này, lông mày lúc này mới giãn ra.
“Được, trở về hướng đại nhân bẩm báo!”
Bọn họ sau đó quay đầu ngựa, hướng về đường lúc tới đây mà đi.
Lúc buổi trưa, Tuần Phòng quân Tham tướng Chu Hào, Phi Hổ doanh Giáo úy Dương Chấn Bình dẫn hơn năm ngàn tướng sĩ Phi Hổ doanh, đông nghìn nghịt xuất hiện ở ngoài cửa đông Đông Sơn thành.
Ngoài cửa đông, Tri phủ Đoàn Thanh Lâm mang theo mấy chục quan viên lớn nhỏ, đã khua chiêng gõ trống nghênh đón bọn họ.
Tham tướng Chu Hào nhìn thấy Tri phủ Đoàn Thanh Lâm tự mình nghênh đón, kinh ngạc đồng thời cũng tương đối hưởng thụ.
Hắn vội vàng xoay người xuống ngựa, sải bước nghênh đón.
Chu Hào là Tham tướng Tuần Phòng quân, chính là võ tướng, hắn tự nhiên không muốn bị điều tiếng, cho nên biểu hiện rất khiêm tốn.
Trước kia triều đình Đại Chu vì phòng ngừa võ tướng ủng binh tự trọng*, uy hiếp triều đình.
mô tả tướng lĩnh nắm quân đội trong tay, độc đoán, không tuân theo sự kiểm soát của cấp trên hoặc triều đình và thách thức quyền lực trung ương
Cố ý cất cao địa vị quan văn, dùng quan văn đi áp chế các tướng lĩnh kiêu ngạo ương ngạnh này.
Hình thành cục diện lương thực tiền bạc của quân đội đều do quan văn nắm giữ, đại quân xuất chinh tác chiến, thường thường cũng sẽ phái ra quan văn lãnh binh làm soái.
Cái này dẫn tới võ tướng ở trước mặt quan văn, căn bản không có bất cứ địa vị gì đáng nói.
Nhưng từ sau bát vương chi loạn, lực khống chế của triều đình Đại Chu đối với địa phương càng ngày càng yếu.
Tiết Độ sứ địa phương dùng võ lực cát cứ một phương, quyền thế của tướng lĩnh trong quân càng lúc càng lớn.
Vì thế, ở trong Tiết Độ phủ các địa phương, địa vị võ tướng không ngừng tăng lên, đã có thể ngồi ngang hàng với văn quan.
“Tri phủ đại nhân, sao có thể làm phiền ngài tự mình ra khỏi thành đón chứ, thật sự là khiến chúng ta được yêu mà sợ nha.”
Tuy địa vị võ tướng bây giờ không ngừng tăng lên, nhưng phẩm cấp Tri phủ Đoàn Thanh Lâm vẫn cao hơn hắn một cái đầu.
Đoàn Thanh Lâm tự mình dẫn theo nhiều quan viên như vậy nghênh đón, vẫn là đủ nể mặt Chu Hào.
“Đúng thế, đúng thế.”
Đoàn Thanh Lâm nhìn quân đội bụi bặm mệt mỏi, cao hứng nói: “Nhìn thấy các ngươi trở lại, tảng đá treo trong lòng ta cuối cùng đã rơi xuống đất nha.”
“Các ngươi cả đoạn đường này có thông thuận không?”
“Nhận được Tri phủ đại nhân đoái hoài, chúng ta dọc theo đường đi tuy vất vả chút, trái lại cũng chưa gặp tặc quân tập kích quấy rối.”
“Vậy thì tốt.”
“Vậy thì tốt!”
Mấy ngày trước Đông Nam tặc quân nhập cảnh, đã dọa Đoàn Thanh Lâm đủ sợ hãi, hắn đã làm tốt chuẩn bị chạy trốn.
May mắn Đông Nam tặc quân cũng chưa tấn công Đông Sơn thành, mà là chẳng biết đi đâu.
Hôm nay biết được Phi Hổ doanh đã trở lại, trong lòng hắn cuối cùng đã yên tâm.
Phi Hổ doanh bốn năm ngàn binh mã, cho dù Đông Nam tặc quân đến đây, hắn cũng không sợ.
“Tri phủ đại nhân, không biết Đông Nam tặc quân bây giờ ở nơi nào?”
Bọn Chu Hào một đường này tới đây cũng chưa gặp Đông Nam tặc quân, bây giờ hắn rất quan tâm động hướng của Đông Nam tặc quân.
“Cái này, chúng ta cũng không quá rõ ràng.”
“Có thể, có thể đi rồi đi.”
Đoàn Thanh Lâm có chút xấu hổ.