Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 1170 - Chương 1170: Nghênh Chiến! (2)

Chương 1170: Nghênh chiến! (2) Chương 1170: Nghênh chiến! (2)

Mã Đại Lực lớn tiếng hô lên: “Tự do bắn tên!”

Cung thủ tránh né ở phía sau lỗ châu mai sau khi nhận được mệnh lệnh, sau đó lắc mình ra ngoài, bắt đầu nhắm.

“Vù!”

Một cung thủ buông lỏng dây cung, mũi tên rít lên bắn ra ngoài.

Một mũi mũi này tên rơi vào khoảng không, hung hăng cắm vào trong bùn đất.

“Vù vù!”

“Vù vù vù!”

Một mảng mũi tên theo sát sau từ đầu tường bắn ra ngoài, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai hướng về các quan binh nâng thang cùng cây gỗ húc kia bao trùm đi.

“Phốc phốc phốc!”

Vài tên quan binh nâng thang hô khẩu hiệu sải bước lao về phía trước còn chưa kịp phản ứng, ngực, cổ bọn họ đã cắm vài mũi tên.

“A!”

“A!”

Bọn họ cảm giác thân thể mình giống như là bị chùy đánh trúng chính diện, ngay sau đó chính là đau đớn thấu tim.

Đau đớn kịch liệt làm bọn họ không tự chủ được dừng bước.

“Phốc phốc phốc!”

Lại mấy mũi tên mạnh mẽ chui vào thân thể bọn họ, bọn họ vẻ mặt thống khổ mềm nhũn ngã xuống đất, thang lật nghiêng ngay tại chỗ.

“Giơ khiên, giơ khiên!”

Đối mặt từng mũi tên mạnh mẽ, có quan quân lớn tiếng la lên.

“Phập!”

Đô úy Mã Đại Lực buông lỏng dây cung, ngay sau đó gã đội quan Phi Hổ doanh kia cổ bị một mũi tên xuyên thấu, vẻ mặt hắn đọng lại, thân thể ngã xuống thẳng tắp.

Nhìn thấy quan quân la lên đã ngã xuống, mấy binh sĩ Phi Hổ doanh đi theo phía sau quan quân bị dọa rụt cổ, trực tiếp bổ nhào dưới đất.

“Nâng lên, nâng thang lên, xông về phía trước!”

Quan binh Phi Hổ doanh nâng thang bị bắn chết tại chỗ hơn mười người, dọa người còn lại lập tức giải tán, quan quân dẫn đội tức giận đến mức chửi ầm lên.

Quan quân vừa mắng vừa đạp, các quan binh Phi Hổ doanh ném thang kia lại lần nữa nâng thang hướng về tường thành xung phong.

Tuy quan binh Phi Hổ doanh đánh không ít trận với các lộ sơn tặc.

Nhưng ở trước mặt cái chết thật sự, vẫn có người sợ hãi.

Nhìn thấy bên cạnh không ngừng có người bị mũi tên mạnh mẽ bắn chết, mấy binh sĩ Phi Hổ doanh muốn chạy trốn khỏi chiến trường, không muốn chết ở chỗ này.

“Bắt lại!”

“Giết!”

Giáo úy Dương Chấn Bình nhìn mấy binh sĩ vẻ mặt đầy hoảng sợ chạy về phía sau, khuôn mặt lạnh lùng tàn khốc.

Hơn một trăm người đội đốc chiến đứng ngay ở phía sau đội ngũ tấn công, bọn họ lao lên, mang mấy binh sĩ Phi Hổ doanh muốn chạy trốn ấn ngã xuống đất.

“Ta không muốn chết, ta không muốn chết.”

“Tha mạng...”

“Phập!”

Binh sĩ đội đốc chiến giơ tay chém xuống, tiếng cầu xin tha thứ im bặt.

Mấy binh sĩ Phi Hổ doanh không muốn đánh trận đã bị binh sĩ đội đốc chiến chặt đầu ngay tại chỗ.

Đối với binh sĩ đội đốc chiến Phi Hổ doanh mà nói, chém giết người lâm trận lùi bước bọn họ đã tập mãi thành quen.

Bởi vì mỗi một lần đánh trận xung phong, đều có một ít kẻ bởi vì các loại nguyên nhân co vòi như vậy, những người này không có ngoại lệ, đều chết ở dưới đao của bọn họ.

“Ép về phía trước!”

Giáo úy Dương Chấn Bình cưỡi ở trên lưng ngựa, lớn tiếng hạ lệnh đối với đội đốc chiến.

Hơn một trăm binh sĩ đội đốc chiến xếp thành một hàng, trong tay bọn họ cầm đao chói lọi, chậm rãi ép về phía trước.

Nhìn thấy đội đốc chiến đè ép lên, các binh sĩ Phi Hổ doanh dùng mánh lới tụt lại phía sau đội ngũ không thể không tiến lên.

Bởi vì đội đốc chiến lên rồi, bọn họ nếu vẫn ở tại chỗ mà nói, đao của đội đốc chiến sẽ rơi ở trên người mình, đến lúc đó chết cũng không biết chết như thế nào.

“Giết!”

“Xông lên!”

Ở dưới đội đốc chiến áp bách, quan binh Phi Hổ doanh tiến công đội mũi tên mạnh mẽ, lao tới dưới tường thành Lâm Chương huyện.

“Dựng thang lên!”

“Lên!”

Cùng lúc đó, quan binh nâng gỗ húc cũng lao tới cổng thành, ở dưới quan quân chỉ huy, chuẩn bị húc cổng thành.

Tướng sĩ Đông Nam nghĩa quân thủ vệ đầu tường tuy đang liều mạng bắn tên, nhưng đối mặt quan binh di động, lực sát thương của mũi tên thật sự có hạn.

Mũi tên trừ chế tạo một ít sát thương cùng khủng hoảng quy mô nhỏ cho quan binh Phi Hổ doanh tiến công, cũng không thể ngăn cản bước chân tiến công của bọn họ.

Lượng lớn quan binh Phi Hổ doanh lao tới dưới tường thành, vài cái thang dựa lên tường thành, lập tức có người giơ tấm khiên hướng bên trên leo lên.

“Húc!”

“Ầm!”

“Húc!”

“Ầm!”

Cổng thành cũng ở dưới cây gỗ húc mãnh liệt, phát ra tiếng vang lớn ầm ầm.

“Hắt nước sôi xuống cho ta!”

“Mau!”

Đầu tường có quan quân nghĩa quân lớn tiếng rống lên.

Chỉ thấy có huynh đệ nghĩa quân mang nước đun sôi dùng gáo múc, trực tiếp từ đầu tường đổ xuống.

“A!”

Nước sôi nóng bỏng từ đỉnh đầu đổ xuống, rơi ở trên mặt, trên tay quan binh Phi Hổ doanh, lập tức làm bọn họ bị bỏng kêu to oai oái.

“Đá, ném cho ta!”

Ở một chỗ lỗ châu mai, mấy huynh đệ nghĩa quân nâng lên một tảng đá lớn, trực tiếp đẩy xuống.

Một binh sĩ Phi Hổ doanh đang leo lên thang ngẩng đầu nhìn, nhất thời sợ mất vía.

Không đợi hắn phản ứng, tảng đá đã đập xuống hắn.

“A!”

Tảng đá lăn, đập trúng binh sĩ Phi Hổ doanh đang leo lên.

Binh sĩ Phi Hổ doanh kia mũ giáp lập tức lõm xuống, óc vỡ toang, kêu thảm từ trên thang ngã xuống, chết ngay tại chỗ.
Bình Luận (0)
Comment