Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 1178 - Chương 1178: Công Thành Bất Lợi! (1)

Chương 1178: Công thành bất lợi! (1) Chương 1178: Công thành bất lợi! (1)

“Tiết Độ sứ đại nhân, thuộc hạ cô phụ ngài tín nhiệm, thuộc hạ đáng chết!”

Diệp Trọng Sơn sau khi nghĩ ra một tầng này, hắn trực tiếp nước mắt như mưa dập đầu nhận tội.

Giang Vạn Thành nhìn Diệp Trọng Sơn quỳ ở trên mặt đất, thở dài một hơi, vẫy tay đối với đại tổng quản Phú Vinh đứng ở một bên hầu.

“Diệp đại nhân, mời đi.”

Đại tổng quản Phú Vinh đi tới trước mặt Diệp Trọng Sơn, làm một cái động tác mời đối với hắn.

“Tiết Độ sứ đại nhân, thuộc hạ, thuộc hạ cáo lui.”

Diệp Trọng Sơn đứng lên, lau nước mắt, sau khi lại khom lưng vái đối với Giang Vạn Thành, lúc này mới bước chân lảo đảo đi ra bên ngoài.

Trong sân ở bên ngoài, Tiết Độ phủ Binh Mã sứ Nhạc Vĩnh Thắng đã đang chờ.

Nhìn thấy Diệp Trọng Sơn đi ra, mấy binh sĩ lập tức cất bước tiến lên, trực tiếp đeo xiềng xích cho Diệp Trọng Sơn.

“Mang đi!”

Tiết Độ phủ Binh Mã sứ Nhạc Vĩnh Thắng ra lệnh một tiếng, mấy binh sĩ liền trực tiếp giam giữ Diệp Trọng Sơn rời khỏi Tiết Độ phủ.



Hải Châu, đầu tường Lâm Chương huyện, một hồi công phòng chiến đang hừng hực khí thế tiến hành.

Khói đen cuồn cuộn bốc thẳng lên chân trời, rất nhiều binh sĩ Tuần Phòng quân Phi Hổ doanh đang dựa vào thang, trèo thành tác chiến.

“Ầm!”

Đầu tường nện tảng đá xuống, cánh tay của binh sĩ Tuần Phòng quân giơ khiên không thể chịu được lực lượng mạnh đó, lập tức từ trên thang ngã xuống.

“A!”

Binh sĩ Tuần Phòng quân ngã xuống từ giữa không trung ngã xuống, lậpt ức lại đánh ngã hai binh sĩ không kịp né tránh, ba người lăn thành một đống, kêu rên liên tục.

“Giết!”

Trên một cái thang khác, một binh sĩ Tuần Phòng quân vừa tới gần lỗ châu mai, đột nhiên phía sau lỗ châu mai toát ra một mũi trường mâu sắc bén.

“Phập!”

Trường mâu tựa như tia chớp đâm ra, nhất thời đâm xuyên qua cổ của binh sĩ Tuần Phòng quân này.

Trường mâu rút về, binh sĩ Tuần Phòng quân ngửa đầu ngã lăn xuống, máu tươi ấm áp bắn đầy người một binh sĩ Tuần Phòng quân phía sau.

“Giết!”

Có binh sĩ Tuần Phòng quân dũng mãnh cũng leo đến lỗ châu mai, hắn dùng tấm khiên chặn trường mâu đâm về phía hắn.

Hắn rút ra trường đao bên hông, dùng sức đâm về phía trước, ngực một huynh đệ Đông Nam nghĩa quân đứng ở lỗ châu mai liền xuất hiện một lỗ thủng.

Huynh đệ Đông Nam nghĩa quân này lảo đảo lui lại mấy bước, đặt mông ngồi ở trên mặt đất, ôm ngực đang trào máu của mình, bắt đầu kêu rên.

“Soạt!”

Binh sĩ Tuần Phòng quân kia nhảy lên tường thành, lại vung đao chém bị thương một huynh đệ Đông Nam nghĩa quân chưa kịp phản ứng.

“Có người trèo lên rồi!”

Huynh đệ Đông Nam nghĩa quân bị thương kia ôm vết thương máu chảy như suối, lớn tiếng rống lên.

Lúc này mấy huynh đệ Đông Nam nghĩa quân mang theo binh khí vây giết lên, binh sĩ Tuần Phòng quân kia dựa lưng vào lỗ châu mai, ra sức chém giết với bọn họ.

“Phập!”

Một cây trường mâu chui vào bụng binh sĩ Tuần Phòng quân, ngay sau đó lại có một cây trường đao chém lên cánh tay hắn, tấm khiên rơi trên mặt đất.

Binh sĩ Tuần Phòng quân kia không đứng thẳng được, ngồi bệt dưới đất.

Mấy huynh đệ Đông Nam nghĩa quân đằng đằng sát khí lao lên, loạn đao chém xuống, máu thịt bay tứ tung.

Ngay sau đó lại có một binh sĩ Tuần Phòng quân nhảy lên tường thành, đánh giáp lá cà với huynh đệ Đông Nam nghĩa quân.

Tuần Phòng quân đã tấn công Lâm Chương huyện ba ngày, ở sau khi trả giá hơn ba trăm người thương vong, bọn họ rốt cuộc leo lên tường thành.

“Lên, mau ép lên!”

Tuần Phòng quân Phi Hổ doanh Giáo úy Dương Chấn Bình đôi mắt che kín tơ máu thấy có binh sĩ xông lên tường thành, hắn hưng phấn la to.

Chỉ thấy từng binh sĩ Tuần Phòng quân giống như được cổ vũ, bọn họ hai tay bắt lấy thang, nhanh chóng hướng về đầu tường leo lên.

Khi trèo đến đoạn trên cùng, rút ra trường đao bên hông, trực tiếp lao vào đầu tường hỗn chiến, gia nhập chiến đoàn.

“Đô úy đại nhân, các huynh đệ sắp không ngăn được rồi!”

Mắt thấy binh sĩ Tuần Phòng quân trèo lên tường thành càng lúc càng nhiều, Đông Nam nghĩa quân khổ chiến mấy ngày đã có chút không chống đỡ được.

Tuần Phòng quân ban đầu triệu tập hai ngàn binh mã công thành.

Ở sau khi công thành thất lợi, bọn họ lại lục tục đầu nhập vào hơn bốn ngàn người công thành.

Dưới trướng Đông Nam nghĩa quân Đô úy Mã Đại Lực tính toán đâu ra đấy chỉ hơn một ngàn người, trong đó chỉ có tám trăm là huynh đệ cũ Trần Châu mang tới, còn lại đều là sơn tặc hấp thu ở Lâm Chương huyện.

Binh lực của Tuần Phòng quân chiếm ưu thế, bọn họ có thể thay nhau công kích, mà bọn Mã Đại Lực chỉ có thể một mực trấn giữ ở trên đầu tường, mỏi mệt không chịu nổi.

Mắt thấy rất nhiều binh sĩ Tuần Phòng quân trèo lên tường thành, rất nhiều sơn tặc gió chiều nào theo chiều đó đã bắt đầu sinh ra ý rút lui, ùn ùn hướng về phía sau tháo chạy.

“Con mẹ nó, đuổi bọn hắn đi xuống cho ta!”

Mã Đại Lực nhìn thấy Lâm Chương huyện có dấu hiệu thất thủ, lập tức rút ra trường đao bên hông, quát to: “Đều theo ta giết!”

Đô úy Mã Đại Lực làm gương cho binh sĩ, dẫn mấy chục binh sĩ thân vệ bên người mình giết qua.

Ở trên đầu tường chật hẹp, Tuần Phòng quân đã đứng vững gót chân, đang đuổi giết Đông Nam nghĩa quân bại lui, thỉnh thoảng có huynh đệ Đông Nam nghĩa quân bị binh sĩ Tuần Phòng quân đuổi kịp chém ngã ở trong vũng máu.
Bình Luận (0)
Comment