Chương 1192: Phê duyệt
Chương 1192: Phê duyệt
“Cho dù cho ta mười lá gan, ta cũng không dám nha!”
Phú Vinh giải thích: “Vừa rồi quá bận rồi, bây giờ cuối cùng đã có thể rút ra một chút thời gian, ta là đặc biệt tới chúc mừng Đô đốc đại nhân.”
“Chúc mừng Đô đốc đại nhân vinh thăng Đô đốc Tả Kỵ quân, về sau còn xin Đô đốc đại nhân chiếu cố nhiều hơn nha!”
Trương Vân Xuyên thăng nhiệm Đô đốc Tả Kỵ quân, lại xác định sắp trở thành rể hiền của Tiết Độ sứ Giang Vạn Thành.
Phú Vinh tự nhiên là không dám xem nhẹ vị đại hồng nhân này, cố ý địa tới hướng Trương Vân Xuyên chúc mừng, đến nịnh bợ Trương Vân Xuyên.
“Phú đại tổng quản khách khí rồi, chiếu cố lẫn nhau, chúng ta chiếu cố lẫn nhau.”
Ấn tượng của Trương Vân Xuyên đối với đại tổng quản Phú Vinh vẫn là không tệ.
Nhìn gã đặc biệt tới chúc mừng mình, điều này làm hắn cũng không thể không cảm thán, người này, rất thực dụng.
Lúc mình mới đến Giang Châu, vị đại tổng quản này tuy cũng chiêu đãi mình, nhưng đó đều là thái độ giải quyết việc công.
Nhưng bây giờ lại so với lúc trước nhiệt tình hơn nhiều.
“Cầm đồ vào đi.”
Phú Vinh phân phó bên ngoài một tiếng, một nô bộc liền cầm một phần quà vào phòng khách.
“Đô đốc đại nhân, ngươi vinh thăng Đô đốc Tả Kỵ quân, ta cũng không có gì tốt để tặng ngươi.”
Phú Vinh chỉ chỉ đồ trong tay nô bộc, nói: “Nơi này có một bộ nhuyễn giáp lúc trước ngẫu nhiên đạt được, ta cân nhắc ngươi lúc cầm quân tác chiến, mặc cũng có thể phòng thân, cho nên liền cầm tới cho ngươi, ngươi cũng đừng chê nha.”
Khi Phú Vinh nói chuyện, nô bộc trải nhuyễn giáp ra, vừa nhìn đã biết hàng cao cấp.
“Ai u, Phú đại tổng quản, ngươi quá khách khí rồi.”
“Ngươi xem ngươi cũng đến rồi, còn tặng thứ quý trọng như vậy, điều này làm ta thật ngại quá.”
Phú Vinh cười nói: “Một chút lòng thành mà thôi.”
“Nhuyễn giáp này đặt ở trong tay ta cũng là chà đạp, bây giờ cho Đô đốc đại nhân ngươi, có thể ngăn đao kiếm một phen, coi như là phát huy một chút tác dụng.”
Trương Vân Xuyên ở sau khi giả ý chối từ một phen, nhận một phần nhuyễn giáp này Phú Vinh đưa cho mình.
“Vậy được, Đô đốc đại nhân ngươi cứ làm việc trước, ta bây giờ đi về trước.”
Phú Vinh sau khi lại hàn huyên hai câu với Trương Vân Xuyên, lúc này mới đứng dậy cáo từ.
“Phú đại tổng quản, ta tiễn ngươi.”
Trương Vân Xuyên tiễn Phú Vinh đến cửa Mai viên, lúc này mới quay về.
Hắn sau khi quay trở về phòng khách, cầm lên nhuyễn giáp Phú Vinh tặng, ở trên người mình ướm thử một phen, cảm thấy hẳn có thể mặc.
Mình mới thăng nhiệm Đô đốc Tả Kỵ quân, Phú Vinh này liền chạy tới nịnh bợ mình, điều này làm hắn thật sự cảm nhận được mùi vị của quyền lực.
“Đô đốc đại nhân, Giang Châu Trấn Thủ sứ Trịnh Vĩnh Minh dẫn người bái kiến.”
Trương Vân Xuyên bên này vừa tiễn bước đại tổng quản Phú Vinh, Tống Điền lại xuất hiện ở cửa phòng khách.
“Hắn tới làm cái gì, ta cùng hắn không quen thuộc nha?”
Nghe được Giang Châu Trấn Thủ sứ Trịnh Vĩnh Minh đến, Trương Vân Xuyên đầy mờ mịt.
“Mời hắn vào đi.”
Trịnh Vĩnh Minh này tốt xấu gì cũng là Giang Châu Trấn Thủ sứ, cũng có phân lượng nhất định, hắn không tiện chậm trễ người ta, đành phải dặn dò mời y vào.
“Trương Đô đốc, chúc mừng chúc mừng nha!”
Trịnh Vĩnh Minh giống với đại tổng quản Phú Vinh, biết được Trương Vân Xuyên thăng nhiệm Đô đốc Tả Kỵ quân, lập tức chạy tới chúc mừng.
“Trịnh đại nhân, mau mời vào bên trong.”
Trương Vân Xuyên ở sau khi làm rõ ý đồ đến của đối phương, đành phải nặn ra nụ cười, đón gã vào phòng khách.
“...”
Theo sát sau Giang Châu Trấn Thủ sứ Trịnh Vĩnh Minh, lục tục lại có mười mấy nhân vật cấp quan trọng chủ động tới chúc mừng.
Rất nhiều người cấp bậc thấp một chút thì đưa bái thiếp cùng quà chúc mừng, bọn họ không dám vào quấy rầy Trương Vân Xuyên.
Lúc vừa mới bắt đầu Trương Vân Xuyên còn rất hưởng thụ cảm giác được người ta chúc mừng.
Nhưng theo người chúc mừng bái phỏng càng lúc càng nhiều, Trương Vân Xuyên liền có chút không chịu nổi.
Khi bữa tiệc tối bắt đầu, Trương Vân Xuyên đã thể xác và tinh thần mỏi mệt, tựa như ở trên chiến trường chém giết một phen, đủ mệt mỏi.
Nhưng hắn không thể không gắng gượng tinh thần, mặc quần áo mới tinh, ở cửa tửu lâu nghênh đón các vị đại lão Đông Nam Tiết Độ phủ, mang bọn họ lần lượt mời vào tửu lâu.
“Trưởng sử đại nhân đến!”
Nghe được tiếng hô bên ngoài, Trương Vân Xuyên lập tức hướng Tiết Độ phủ phán quan Đường Kim Tài xin lỗi một tiếng, bước nhanh đi ra ngoài đón.
“Bái kiến Trưởng sử đại nhân.”
Trương Vân Xuyên nhiệt tình chào hỏi với Trưởng sử Lê Hàn Thu, ánh mắt lại đặt ở trên thân hai người cùng đi với lão.
“Đây cũng không phải ở Tiết Độ phủ, không cần gò bó như vậy, tùy ý một chút, gọi ta lão đại nhân là được rồi.”
Lê Hàn Thu cười ấm áp, sau khi hàn huyên hai câu với hắn, kéo Trương Vân Xuyên đi tới bên cạnh hai người cùng đi với lão.
“Ta dẫn tiến cho các ngươi một phen, vị này chính là tân nhậm Đô đốc Tả Kỵ quân Trương Đại Lang, về sau các ngươi sẽ cống hiến ở dưới trướng hắn.”
Sau khi nghe xong Lê Hàn Thu nói, hai người khoảng bốn năm mươi tuổi kia đồng loạt ôm quyền hướng về Trương Vân Xuyên hành lễ.
“Bái kiến Đô đốc đại nhân!”
“Về sau còn xin Đô đốc đại nhân chiếu cố nhiều hơn!”
Trương Vân Xuyên cũng khách khí đáp lễ, lại đầy mờ mịt, bởi vì hắn căn bản không quen biết hai vị này.