Chương 1217: Ý tưởng! (1)
Chương 1217: Ý tưởng! (1)
Khó trách đối phương không để bọn họ vào mắt.
Nếu quan quân nhỏ bình thường, thật đúng là không đắc tội nổi đối phương.
“Đô đốc đại nhân, đối phương thân phận không tầm thường, chúng ta nên xử trí như thế nào, còn xin Đô đốc đại nhân bảo cho biết.”
Tống Điền tuy rất đồng tình với các nữ nhân đều là người Quang Châu Tiết Độ phủ kia, nhưng bối cảnh Trường Hưng thương hành cũng rất mạnh, điều này khiến Tống Điền có chút khó xử.
Nếu là bọn họ thả các nữ nhân này, điều này rất có khả năng đắc tội Tri phủ Long Hưng phủ, trêu chọc phiền toái cho Đô đốc đại nhân nhà mình.
“Long Hưng phủ Tri phủ tính là cái rắm...”
Khi Trương Vân Xuyên cùng Tống Điền đang nói chuyện, Tiếu quan Mạnh Bằng xuất hiện ở cửa, ánh mắt nhìn vào trong phòng.
“Mạnh Tiếu quan, có việc gì?”
Trương Vân Xuyên cũng chú ý tới Tiếu quan Mạnh Bằng xuất hiện ở cửa, mở miệng hỏi.
“Không, không có việc gì.”
Mạnh Bằng sau khi nghe được Trương Vân Xuyên hỏi, muốn nói lại thôi.
“Vào đi.”
Trương Vân Xuyên chú ý tới vẻ mặt hắn khác thường, lập tức gọi hắn vào trong phòng.
“Có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng có dông dài.”
Trương Vân Xuyên nhìn Tiếu quan Mạnh Bằng đứng ở nơi nào co quắp bất an, cảm giác trong lòng gã giấu chuyện gì.
“Đô đốc đại nhân, các huynh đệ rất đồng tình những nữ nhân kia.”
“Dù sao đều là người Quang Châu Tiết Độ phủ bên kia chạy tới, xem như đồng hương, bọn họ không đành lòng các nàng bị bán...”
Ở dưới Trương Vân Xuyên ép hỏi, Tiếu quan Mạnh Bằng lúc này mới mở miệng nói: “Các huynh đệ bằng lòng góp một ít bạc, mang các nàng từ trong tay Trường Hưng thương hành chuộc thân, xin Đô đốc đại nhân ân chuẩn.”
Trương Vân Xuyên sau khi nghe xong Tiếu quan Mạnh Bằng nói, rốt cuộc biết vì sao gã lượn lờ ở cửa, thì ra là có chuyện như vậy.
Trương Vân Xuyên ở sau khi tìm hiểu suy nghĩ của đám người Tiếu quan Mạnh Bằng, khẽ gật đầu.
Binh sĩ dưới trướng mình phần nhiều là xuất thân lưu dân, rất nhiều đều là từ Quang Châu Tiết Độ phủ bên kia chạy nạn đến.
Bọn họ hôm nay có thân phận địa vị, không lo ăn uống.
Hôm nay nhìn thấy nữ nhân cùng là lưu dân Quang Châu Tiết Độ phủ gặp khi nhục, bọn họ sinh ra tâm lý đồng tình thương hại, muốn vươn tay giúp đỡ.
Bọn họ vì không muốn để mình khó xử, cho nên muốn gom bạc, mang các nữ nhân này từ trong tay Trường Hưng thương hành chuộc ra.
“Ngươi đi nói cho các huynh đệ.”
Trương Vân Xuyên ở sau khi trầm ngâm, nói với Tiếu quan Mạnh Bằng: “Ông chủ Trường Hưng thương hành tuy là Khương Khắc Định con thứ ba Long Hưng phủ Tri phủ.”
“Người khác ngại thân phận bọn họ, Trương Đại Lang ta không sợ!”
“Trương Đại Lang ta đã gặp chuyện này, tự nhiên sẽ không sống chết mặc bây, thấy chết mà không cứu!”
Hắn hứa hẹn: “Ta đã cứu các nàng, vậy tự nhiên sẽ không lại mang các nàng một lần nữa đẩy vào trong hố lửa, một điểm này xin các huynh đệ yên tâm.”
“Các nàng những nữ nhân này nếu không có nơi khác để đi, vậy mang theo các nàng đi cùng, chỉ là thêm hơn hai trăm miệng ăn mà thôi, Trương Đại Lang ta vẫn nuôi được nổi!”
“Đợi về sau các nàng có lối ra khác, vậy đến lúc đó đi hay ở tự do, Trương Đại Lang ta tuyệt không ngăn cản.”
Tiếu quan Mạnh Bằng sau khi nghe được Trương Vân Xuyên nói, kích động không thôi.
“Đô đốc đại nhân, ta thay các nữ nhân đó vái lạy ngài!”
Tiếu quan Mạnh Bằng nói xong, trực tiếp quỳ xuống, ‘rầm rầm’ dập đầu vang vài cái cho Trương Vân Xuyên.
Không đợi Trương Vân Xuyên nói chuyện, hắn đã tựa như một trận gió xông ra ngoài.
“Các huynh đệ, Đô đốc đại nhân nói, chuyện này hắn nhất định quản!”
“Hắn sẽ không mang các nữ nhân này trả lại cho Trường Hưng thương hành tùy ý bọn họ chà đạp, Đô đốc đại nhân muốn thu lưu bọn họ, các nữ nhân này sẽ cùng chúng ta đi Hải Châu”
Tiếu quan Mạnh Bằng hướng về các binh sĩ thân vệ tụ tập bên ngoài lớn tiếng la lên, cảm xúc rất cao.
“Đô đốc đại nhân anh minh!”
“Đa tạ Đô đốc đại nhân!”
“Đô đốc đại nhân người tốt!”
“Nguyện quên mình phục vụ vì Đô đốc đại nhân!”
“...”
Ở lúc biết được Đô đốc đại nhân nhà mình không sợ bối cảnh của Trường Hưng thương hành, muốn thu lưu các nữ nhân này, các binh sĩ thân vệ bộc phát ra tiếng hoan hô rung trời.
Bọn họ rất nhiều người đều xuất thân lưu dân, vợ con bọn họ có người chết đói, cũng có người ù ù cạc cạc thất lạc.
Bây giờ bọn họ nhìn thấy các nữ nhân cũng đến từ Quang Châu Tiết Độ phủ này bị bán, trong lòng bọn họ rất khó chịu, muốn hỗ trợ, nhưng năng lực của bọn họ quá yếu.
Cũng may Đô đốc đại nhân nhà mình bằng lòng ra tay, cái này làm bọn họ rất kích động, rất cao hứng.
Trương Vân Xuyên nghe được tiếng hoan hô nhảy nhót bên ngoài, lắc đầu cười cười.
Hắn không ngờ một hành động nho nhỏ của mình, thế mà ù ù cạc cạc tăng lên hình tượng của mình ở trong binh sĩ, thế mà dựng lên hiệu quả mua chuộc lòng người.
Nghĩ lưu dân đến từ Quang Châu Tiết Độ phủ chạy tới Đông Nam Tiết Độ phủ rất nhiều, sợ là có mấy chục vạn.
Những người này màn trời chiếu đất, đói khổ không nơi nương tựa, chết rét chết đói ở hoang dã vô số kể, bọn họ ở Đông Nam Tiết Độ phủ thuộc về người ngoài.
Mình tuyên bố lai lịch với bên ngoài cũng là lưu dân Quang Châu chạy tới Đông Nam Tiết Độ phủ, cùng các lưu dân Quang Châu Tiết Độ phủ lưu lạc khắp nơi này xem như đồng hương.