Chương 122: Nói ngoa (1)
Chương 122: Nói ngoa (1)
Người của Tuần bộ doanh chiến lực không kém, bọn Lưu Hắc Tử tuy chiếm thượng phong, nhưng vừa rồi hỗn chiến một phen, cũng thương vong không nhỏ.
Trong thành này bây giờ loạn hết cả lên, bọn họ không biết chi tiết của Tuần bộ doanh, cũng không dám đuổi theo.
Sau khi trời sáng, các lộ sơn phỉ giặc cỏ lục tục rời khỏi thành Ninh Dương.
Thành Ninh Dương trải qua một đêm chém giết cướp bóc, đã biến thành một mảng hỗn độn.
Rất nhiều cửa hàng bị cướp hết, nhà giàu trở thành đối tượng trọng điểm chiếu cố, nhà của rất nhiều người đều cháy thành tro tàn.
Dân chúng trong thành lo lắng hãi hùng cả một đêm, sợ nhà mình cũng bị sơn phỉ giặc cỏ cướp bóc.
May mắn đám sơn phỉ giặc cỏ cũng không ngốc, nhà giàu trong thành bọn họ cũng cướp không hết, bọn họ còn chưa có thời gian đi để ý tới các bình dân nghèo túng kia.
Thẳng đến sau khi bên ngoài dần dần yên tĩnh, dân chúng lúc này mới dám lén lút đi ra khỏi cửa.
Khi bọn họ nhìn thấy phủ thành ngày xưa phồn hoa khói đen cuồn cuộn bốc lên trời, trên đường phố có không ít thi thể, cũng bị dọa sắc mặt trắng bệch.
Bọn họ vì mình có thể tránh thoát một kiếp mà cảm thấy may mắn.
Nhưng đối với các nhà giàu kia mà nói, thì không may mắn như vậy.
Lưu viên ngoại, Vương lão gia, Phùng lão các đại nhân vật có uy tín danh dự kia trong thành Ninh Dương, cũng đều bị sơn phỉ giặc cỏ bắt hết.
Bọn họ sẽ trở thành quân bài quan trọng bọn Trương Vân Xuyên đi đổi lấy gia quyến Lang tự doanh.
Trong một chỗ rừng ngoài thành, đám người Lưu viên ngoại quần áo không chỉnh tề, nhìn các sơn tặc hung thần ác sát chung quanh, trên mặt tràn đầy nét hoảng sợ.
“Bọn hắn, bọn hắn sẽ không giết chúng ta chứ?”
Lưu viên ngoại gò má sưng đỏ, đó là hắn tối hôm qua lúc phản kháng bị một sơn tặc đánh.
“Những tặc tử này, tên nào cũng giết người như ma.” Vương lão gia cũng là vẻ mặt đầy tuyệt vọng: “Chúng ta rơi vào trong tay bọn hắn, cái mạng này sợ là không còn.”
Sau khi nghe nói lời này, các lão gia chung quanh cũng đều vẻ mặt đầy bi thương.
“Ta, ta mới bốn mươi tuổi, ta không muốn chết nha.”
Một lão gia nghĩ đến mình còn có mấy tiểu thiếp xinh đẹp, còn có rất nhiều cửa hàng và bạc, nước mắt hắn liền không ngăn được rơi xuống.
“Hu hu, nên làm thế nào cho phải, như thế nào cho phải.” Cũng có người đấm ngực dậm chân, hoang mang lo sợ.
“Đám Tuần bộ doanh đáng chết kia.”
Có người cũng chửi ầm lên đối với Tuần bộ doanh: “Ngày thường hiếu kính cho bọn hắn nhiều bạc như vậy, nhưng bọn hắn lại để sơn tặc giết vào thành, tội bọn hắn đáng chết vạn lần nha!”
“Ta thấy bọn hắn chính là cố ý!”
“Bọn hắn tám phần có cấu kết với sơn tặc!”
“Bằng không thành Ninh Dương thành cao tường dày, sơn tặc sao có thể dễ dàng giết vào trong thành.”
“Ta thấy Cố Nhất Chu kia chính là kẻ làm chủ phía sau màn!”
Có người tức giận nói: “Chúng ta không quyên bạc cho bọn hắn, hắn ghi hận chúng ta, cho nên đây là sự trả thù của hắn!”
“...”
Bọn họ ở cùng lúc mắng, cũng lo lắng cho vận mệnh của mình.
Các đại nhân vật này ngày thường cao cao tại thượng, ra ngoài tiền hô hậu ủng.
Hôm nay rơi vào trong tay Trương Vân Xuyên, đã không còn sự uy phong bát diện ngày xưa.
Sợ hãi, tuyệt vọng, bất an, phẫn nộ, không cam lòng tràn ngập ở trong lòng bọn họ.
Có mấy kẻ nhát gan, càng bị dọa tới mức đũng quần cũng ướt đẫm rồi.
Khi bọn họ lo lắng cho vận mệnh của mình, tri phủ Ninh Dương phủ Cố Nhất Chu cũng bị hai huynh đệ áp giải tới, để bọn họ ở cùng một chỗ.
Hả?
Khi bọn họ nhìn thấy Cố Nhất Chu, cũng giật mình.
Đây là tình huống gì?
“Tri phủ đại nhân, ngươi sao cũng đến đây?”
Lưu viên ngoại nhìn Cố Nhất Chu vẻ mặt đầy tiều tụy, cũng nhịn không được đặt câu hỏi.
“Sao ta không thể tới!”
Cố Nhất Chu nhìn các lão gia này, cũng tức giận không thôi.
“Bản quan muốn mở rộng Tuần bộ doanh diệt phỉ!” Cố Nhất Chu thở phì phì nói: “Muốn bảo các ngươi quyên ra một ít bạc giúp đỡ!”
“Nhưng các ngươi thì tốt rồi, tên nào cũng vắt cổ chày ra nước, tình nguyện bạc nát ở trong hầm, cũng không muốn giúp bản quan!”
Cố Nhất Chu có chút vui sướng khi người gặp họa nói: “Bây giờ tốt rồi, sơn tặc trực tiếp đánh vào thành Ninh Dương, bây giờ Tuần bộ doanh cũng không cần mở rộng nữa, để sơn tặc chém hết chúng ta đi!”
Bọn Vương lão gia nghe vậy, cũng đều lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
Con mẹ nó ai biết sẽ xảy ra loại chuyện này chứ.
“Tri phủ đại nhân, chúng ta cũng ở tình cảnh như vậy rồi, nói những lời tức giận này lại có ích gì đâu.”
Phùng lão trái lại lão luyện thành thục, mở miệng trấn an Cố Nhất Chu tức giận.
“Chuyện quá khứ, không đề cập tới, không đề cập tới.”
Phùng lão nhìn lướt qua mọi người nói: “Bây giờ chúng ta rơi vào trong tay sơn tặc, có nguy hiểm tính mạng bất cứ lúc nào.”
“Chúng ta việc cấp bách là nghĩ cách mau chóng thoát thân.”
“Không biết các vị có kế sách gì hay?”
Rất nhiều lão gia đã bị dọa choáng váng, bây giờ đầu óc trống rỗng, tự nhiên cũng không có kế sách gì hay.
“Hừ, bây giờ sợ rồi?”
“Sao không sớm là chứ!”
“Ta thấy chúng ta cứ rửa cổ chờ chết đi!”
Cố Nhất Chu bây giờ nhìn thấy đám người này là tức giận.
Nếu là bọn họ sảng khoái móc bạc, mình cũng sẽ không khéo quá hóa vụng đi sai sử lưu dân giả đi hù dọa bọn họ.
Cũng không đến mức thật có sơn tặc đánh vào thành, hắn hồ đồ bị bắt, còn không biết chuyện là thế nào.