Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 1221 - Chương 1221: Ngậm Bồ Hòn (2)

Chương 1221: Ngậm bồ hòn (2) Chương 1221: Ngậm bồ hòn (2)

Trương Vân Xuyên bởi vì ở Thạch Đầu trấn giải cứu hơn hai trăm nữ tử, vì thế ở Thạch Đầu trấn chậm trễ khoảng một ngày, bị ép lại ngủ lại một đêm.

Nhưng cho dù như vậy, thẳng đến sáng sớm hôm sau, đội ngũ hai người Tả Kỵ quân phó tướng Ngụy Vũ và Tôn Chí Hổ vẫn như cũ chưa theo kịp.

Trương Vân Xuyên cũng lười đi để ý tới hai vị cái gọi là lão tướng trong quân này.

Hắn ở sau khi tất cả chuẩn bị thỏa đáng, đoàn người một lần nữa khởi hành, hướng về Hải Châu mà đi.

Chỉ là một lần này trong đội ngũ bọn họ có thêm hơn hai trăm nữ tử.

Các nàng ăn hai bữa cơm no, đã thay quần áo sạch sẽ.

Ở sau khi biết được là Tả Kỵ quân Trương Đại đô đốc giải cứu thu lưu các nàng, điều này làm các nàng rất cảm kích.

Đặc biệt khi biết được vị Trương Đại đô đốc này cũng là xuất thân lưu dân, điều này làm các nàng sinh ra cảm giác thân cận khó gọi tên.

Các nàng đều là ở khắp cảnh nội Long Hưng phủ bị bắt đến, hôm nay thân nhân ly tán, không chỗ nào để đi.

Đồng thời các nàng cũng lo lắng mình một lần nữa rơi vào trong tay Trường Hưng thương hành, cho nên đều rất bằng lòng theo Trương Đại đô đốc đi Hải Châu.

Trong đội ngũ có thêm hơn hai trăm nữ tử, tuy các nàng bây giờ còn rất khiếp đảm, cũng không muốn nhiều lời.

Nhưng có nữ tử đi cùng, đội ngũ cũng trở nên hoạt bát.

Trương Vân Xuyên phát hiện hơn ba trăm binh sĩ dưới trướng mình đều trở nên phấn khởi khó hiểu.

“Báo!”

Có binh sĩ thân vệ dò đường cưỡi ngựa từ phía trước quay lại, lớn tiếng hướng về phía Trương Vân Xuyên bẩm báo tình huống.

“Đô đốc đại nhân, phía trước có ước chừng hơn hai trăm lưu dân chờ ở bên đường!”

“Bọn họ muốn gia nhập đội ngũ chúng ta!”

Binh sĩ dò đường ở trên lưng ngựa hướng Trương Vân Xuyên chắp tay, thanh âm vang dội.

“Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì, lỗ tai cũng sắp bị ngươi con mẹ nó làm điếc rồi.”

Trương Vân Xuyên nhìn binh sĩ thân vệ tinh thần phấn khởi này, cảm giác lỗ tai mình cũng bị chấn động vang ong ong.

“Hề hề.”

Binh sĩ thân vệ cười hề hề, có chút xấu hổ hướng về đội ngũ nữ tử phía sau đội ngũ liếc trộm một cái.

Nhìn thấy có nữ tử nhìn về phía này, hắn theo bản năng thẳng lưng của mình lên, để mình thoạt nhìn càng uy vũ hơn một chút.

Trương Vân Xuyên sau khi phát hiện động tác nhỏ của binh sĩ thân vệ này, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.

Đám chó này dọc đường giống như gà chọi, thì ra là có chuyện như vậy.

Trương Vân Xuyên lấy roi ngựa trong tay gõ lên mũ giáp của binh sĩ một phát, binh sĩ này mới lưu luyến thu hồi ánh mắt của mình.

“Chó chết, đừng chỉ nhìn chằm chằm cô nương người ta, làm lão tử mất mặt xấu hổ!”

Trương Vân Xuyên một lời nói toạc ra tâm tư nho nhỏ của binh sĩ này, làm binh sĩ này nhất thời đỏ mặt.

“Làm việc cho tốt!”

“Đợi tới Hải Châu dàn xếp xong, nếu thích hợp, ta đến lúc đó làm mai mối cho các ngươi!”

“Vâng!”

Nghe xong Trương Vân Xuyên mà nói sau, cái này binh sĩ lộ ra hưng phấn sắc.

“Đô đốc đại nhân, ta lại đi dò đường!”

“Ừm, đi đi.”

Binh sĩ này sau đó hưng phấn quay đầu ngựa lại, lại dọc theo đường cái giục ngựa rời khỏi.

Trương Vân Xuyên gọi Tống Điền tới trước mặt, phân phó: “Dặn dò xuống, bảo các huynh đệ ven đường bảo hộ cùng giúp đỡ những nữ tử này thì được.”

“Ai con mẹ nó nếu làm bậy, quản không được thứ trong đũng quần của mình mà nói, lão tử để hắn làm thái giám!”

Tống Điền nghe vậy, nhất thời cảm thấy đũng quần lạnh lẽo.

“Đô đốc đại nhân yên tâm, ta theo dõi chặt lắm.”

“Bọn họ tuyệt đối không dám làm bậy.”

“Ừm.” Trương Vân Xuyên gật gật đầu nói: “Bảo các huynh đệ không cần nóng vội, chỉ cần có cơ hội thích hợp, ta sẽ làm mai mối cho bọn họ.”

“Vâng!”

Tống Điền sau khi đáp ứng, mang lời của Trương Vân Xuyên truyền xuống.

Các binh sĩ thân vệ sau khi biết được Đô đốc đại nhân về sau muốn làm mai mối cho bọn họ, mỗi người đều tựa như gà chọi, hưng phấn không thôi.

Đám người Trương Vân Xuyên ở Thạch Đầu trấn cứu hơn hai trăm nữ tử, hơn nữa giết hơn ba mươi người của Trường Hưng thương hành, tin tức rất nhanh truyền ra.

Khi bọn họ mới đi một ngày, lục tục đã có hơn ngàn lưu dân từ các nơi chạy tới, bằng lòng tới đầu nhập hắn vị Đô đốc Tả Kỵ quân này.

Trương Vân Xuyên là thu hết, mệnh lệnh Tiếu quan Mạnh Bằng dẫn theo hơn một trăm binh sĩ phụ trách xếp đội cùng quản lý đối với những lưu dân này.

Theo bọn họ một đường tiến lên, đội ngũ của bọn họ trở nên càng thêm khổng lồ.

Trương Vân Xuyên lúc này mới phát hiện, mình đã đánh giá thấp khát vọng của những lưu dân này đối với thức ăn cùng ổn định.

Bọn họ tuy mỗi ngày từ chỗ Trương Vân Xuyên chỉ có thể đạt được một cái bánh bột ngô chống đói, nhưng bọn họ vẫn như cũ bằng lòng đi theo Trương Vân Xuyên mà không có câu oán hận.

Bọn họ những người này đến từ nơi khác nhau, thành trấn khác nhau, thậm chí có một số tiểu đội tồn tại.

Trong bọn họ có người vì tranh đoạt bánh bột ngô mà đánh nhau to.

Trương Vân Xuyên hạ lệnh phạt đánh không ít người, ngăn lại hành vi ức hiếp này.

Những người mông bị đánh cho da tróc thịt bong kia chẳng những không ghi hận hắn, ngược lại biểu hiện ra đối với hắn tính phục tùng vượt qua bình thường, sợ bị trục xuất đội ngũ.
Bình Luận (0)
Comment