Chương 1225: Tiền tuyến Lâm Xuyên (2)
Chương 1225: Tiền tuyến Lâm Xuyên (2)
“Vẫn là đại ca tốt với ta!”
“Ngươi là Nhị đệ của ta, ta không tốt với ngươi, ai tốt với ngươi đây?”
“Chúng ta là huynh đệ mà.”
“Hề hề, đại ca nói đúng.”
Giang Vĩnh Vân sau khi cùng đại ca mình Giang Vĩnh Dương nhiệt tình chém gió vài câu, liền tiến vào đề tài chính.
“Đại ca, ngươi vội như vậy gọi ta tới đây, không biết có chuyện gì?” Giang Vĩnh Vân tò mò hỏi.
Giang Vĩnh Dương cũng không giấu diếm, trực tiếp mở miệng nói: “Cha bên kia có mệnh lệnh, yêu cầu chúng ta trong ba ngày, đánh hạ Tử Cốc huyện, tiêu diệt hết phản quân thuộc về Cố Nhất Chu.”
“A?”
Giang Vĩnh Vân hơi ngẩn ra, lập tức khó hiểu nói: “Không luyện binh nữa?”
“Bây giờ thế cục có biến, không có thời gian cho chúng ta luyện binh nữa.” Giang Vĩnh Dương nói.
Trên thực tế binh lực cùng trang bị Trấn Nam quân, Tuần Phòng quân và Hữu Kỵ quân đều vượt xa phản quân dưới trướng Cố Nhất Chu.
Cho dù phía sau Cố Nhất Chu có phương diện Phục Châu âm thầm ủng hộ, nhưng Đông Nam Tiết Độ phủ nếu muốn đánh, nuốt Cố Nhất Chu không thành vấn đề.
Ở lúc giao thủ với Cố Nhất Chu từng thảm bại mấy trận, điều này làm Tiết Độ sứ Giang Vạn Thành ý thức được một vấn đề tương đối ác liệt.
Quân đội Đông Nam Tiết Độ phủ bọn họ nhìn như binh hùng tướng mạnh, nhưng trên thực tế đã lâu không đánh trận, hôm nay là gối thêu hoa, trông được không dùng được.
Vì thế hắn cố ý hạ đạt mệnh lệnh, yêu cầu quân đội tiền tuyến ở cùng lúc bảo trì áp lực cho phản quân, phải lấy chiến đấu thay huấn luyện, thông qua chiến trường luyện binh.
Dù sao Đông Nam Tiết Độ phủ bọn họ không thiếu lương thực tiền bạc, thiếu là quân đội tinh nhuệ thiện chiến.
Chính là vì nguyên nhân này, cho nên ba mũi đại quân tiền tuyến Đông Nam Tiết Độ phủ mới chậm lại tiết tấu tiến công, thay nhau đi lên đánh với phản quân.
Mỗi một lần tuy đều có một chút thương vong, nhưng ở trong từng lần chiến đấu, chiến lực Trấn Nam quân, Hữu Kỵ quân và Tuần Phòng quân đã đạt được một sự tăng lên trọng đại.
“Thế cục làm sao rồi?”
Giang Vĩnh Vân ra vẻ không biết mở miệng hỏi.
“Một hai câu cũng nói không rõ.” Giang Vĩnh Dương cười nói: “Đợi lát nữa chờ sau khi Lê Đại đô đốc đến, chúng ta cùng nhau nói.”
“Được.”
Giang Vĩnh Vân trên thực tế trong lòng biết chuyện là thế nào, cho nên cũng không hỏi nhiều nữa.
Hai người ăn ý không bàn luận đề tài này nữa, mà là hết đông tới tây nói một ít chuyện không quan trọng.
Chỉ một nén nhang thời gian, bên ngoài vang lên tiếng chiến mã hí vang.
Tuần Phòng quân Đại đô đốc Cố Nhất Chu bụi bặm mệt mỏi cũng chạy tới bộ thống soái tiền tuyến của Trấn Nam quân.
Giang Vĩnh Dương đứng dậy, đón Tuần Phòng quân Đại đô đốc Lê Tử Quân vào trong đại sảnh.
Lão cha của Lê Tử Quân là Trưởng sử Đông Nam Tiết Độ phủ hôm nay, đó là nhân vật số hai trên thực tế của Đông Nam Tiết Độ phủ.
Lê Tử Quân lại nắm giữ Tuần Phòng quân.
Tuần Phòng quân mặc dù có một bộ phận binh mã theo Trương Đại Lang nhét vào Tả Kỵ quân, nhưng thực lực Tuần Phòng quân vẫn như cũ không thể khinh thường.
Trừ Chu Hào Phi Hổ Doanh đã bị đánh cho tàn phế, lui bước đến cảnh nội Đông Sơn phủ.
Ở tiền tuyến Lâm Xuyên phủ Tuần Phòng quân còn có Phi Hùng doanh, Trấn Sơn doanh, Phi Báo doanh, Tứ Thủy doanh cùng một mũi Truy Trọng doanh (truy trọng: đồ quân nhu).
Mấy doanh này đều từng đánh sơn tặc, lại từng đánh phản quân, quân kỷ nghiêm minh, kinh nghiệm tác chiến phong phú, sức chiến đấu tương đối mạnh.
Lê Tử Quân bối cảnh mạnh, binh mã dưới trướng lại mạnh, tự nhiên trở thành đối tượng đại công tử Giang Vĩnh Dương mượn sức.
Cũng may Lê Tử Quân giống với cha hắn Lê Hàn Thu phụ tá Tiết Độ sứ Giang Vạn Thành, hắn đối với vị đại công tử này cũng là tận tâm hết sức phụ tá, không có chút tư tâm.
Giang Vĩnh Dương mời Lê Tử Quân ngồi xuống, sau khi hàn huyên vài câu, khoát tay, đuổi Tham quân, phụ tá cùng với quan quân hầu hạ ở trong phòng.
Trong đại sảnh nhất thời chỉ sót lại Giang Vĩnh Dương, Giang Vĩnh Vân cùng Lê Tử Quân ba vị Đại đô đốc tiền tuyến.
Ba người bọn họ tuy đều tự dẫn một đạo quân, nhưng Giang Vĩnh Dương là con trưởng Tiết Độ sứ Giang Vạn Thành, lại là Đại đô đốc Trấn Nam quân, hai người khác ở mặt ngoài đều lấy hắn cầm đầu.
“Lê Đại đô đốc, Nhị đệ.”
Giang Vĩnh Dương buông chén trà xuống, nghiêm mặt nói: “Ta hôm nay triệu các ngươi đến, đó là bởi vì bây giờ thế cục Đông Nam Tiết Độ phủ ta đã xảy ra một ít biến hóa.”
Lê Tử Quân và Giang Vĩnh Vân đều chưa nói chuyện, chậm rãi đợi câu dưới của hắn.
Giang Vĩnh Dương thở dài nói: “Hôm nay phản quân Cố Nhất Chu còn chưa bị tiêu diệt, các phủ huyện còn có không ít sơn tặc làm hại địa phương.”
“Mấy ngày trước Đông Nam tặc quân lại công hãm Hải Châu, dẫn tới quân dân Hải Châu thương vong vô số, Hải Châu rơi vào tay tặc quân.”
“Một đợt vừa yên đợt sau lại nổi lên nha.”
“Phùng gia, Lâm gia các gia tộc này ở lúc này nhảy ra, bọn hắn ở Vân Tiêu phủ, Thanh Bình phủ và Ninh Dương phủ các nơi tụ binh làm loạn, còn tuyên bố muốn lật đổ cha ta, quả nhiên là đáng giận đến cực điểm!”
Những lời này Giang Vĩnh Dương nói, bọn Lê Tử Quân tự nhiên là có nghe nói, vẻ mặt bọn họ đều có chút ngưng trọng.