Chương 1231: Ủy lạo
Chương 1231: Ủy lạo
Khương Khắc Bình cung kính trả lời: “Thứ nhất là việc riêng, thứ hai là việc công.”
“Còn xin Khương công tử nói rõ.”
“Mấy ngày trước Trường Hưng thương hành dưới trướng đệ đệ ta Khương Khắc Định ngoài mặt nghe theo sau lưng chống đối, âm thầm làm ăn buôn người, trong lúc vô tình va chạm Đô đốc đại nhân, ta là đặc biệt hướng Đô đốc đại nhân nhận lỗi.”
Khương Khắc Bình nói xong, đứng dậy mở ra rương bên cạnh.
Khi nhìn thấy thứ trong rương, Trương Vân Xuyên nhất thời nhíu mày.
Trong rương này không phải thứ khác, chính là mấy cái đầu dùng vôi phấn bọc.
“Mấy người này là quản sự của Trường Hưng thương hành, bọn họ giấu đệ đệ ta Khương Khắc Định âm thầm buôn người, có thể nói là táng tận thiên lương.”
“Nếu không phải Đô đốc đại nhân phát hiện, chúng ta vẫn bị che giấu.”
Khương Khắc Bình có chút buồn bực nói: “Bọn họ lấy cờ hiệu Khương gia chúng ta làm việc ác bực này, phá hoại là thanh danh của Khương gia ta, cho nên ta giết bọn họ, đặc biệt hướng Đô đốc đại nhân bồi tội.”
“Khương gia chúng ta cai trị bên dưới không nghiêm, lần này để Đô đốc đại nhân chê cười rồi, về sau Khương gia chúng ta nhất định hấp thụ giáo huấn, quản giáo người dưới trướng nghiêm thêm.”
Trương Vân Xuyên sau khi nghe xong Khương Khắc Bình giải thích một phen, trong lòng trong lúc nhất thời cũng không cân nhắc ra, Khương gia này rốt cuộc là thật sự bị che giấu muốn hối cải để làm người mới, hay là nói cho mình xem.
Nhưng Khương gia đã mang tới đầu của quản sự Trường Hưng thương hành, bày tư thái thấp như thế, hắn tự nhiên không có đạo lý truy cứu nữa.
“Một lần này ta giết người của Trường Hưng thương hành, đó là bởi vì bọn họ tự tiện bắt cóc dân cư buôn bán, xúc phạm luật pháp Đại Chu ta.”
Trương Vân Xuyên nhìn Khương Khắc Bình, nói: “Ta không phải nhằm vào Khương gia các ngươi, chỉ là gặp chuyện bất bình mà thôi.”
“Dù sao nữ tử bọn họ bắt cóc đều là từ Quang Châu Tiết Độ phủ chạy nạn đến, cùng ta tính ra, coi như là đồng hương, ta không có đạo lý nào không quản.”
Khương Khắc Bình vội nói: “Đô đốc đại nhân cứu khốn phò nguy, khiến ta cảm thấy rất kính nể, Khương gia chúng ta về sau tuyệt đối sẽ quản giáo thật tốt người dưới trướng, không để bọn họ lại làm việc ác bực này nữa.”
“Ừm.”
Trương Vân Xuyên gật gật đầu, không nhiều lời nữa.
Khương Khắc Bình tiếp tục nói: “Hôm nay trừ hướng Đô đốc đại nhân nhận lỗi, ta cũng phụng Tri phủ Long Hưng phủ ta Khương Hạo Ngôn, cũng chính là cha ta nhắc nhở, đặc biệt đến ủy lạo đại quân tiêu diệt tặc phỉ.”
“Đô đốc đại nhân lần này đi Hải Châu tiêu diệt tặc phỉ đi ngang qua Long Hưng phủ chúng ta, cha ta vốn định dẫn người ra đường hoan nghênh.”
“Chỉ là việc công thật sự quá mức bận rộn, thật sự không thể phân thân, cho nên mời ta thay ông ấy đến, còn xin Đô đốc đại nhân thông cảm nhiều hơn.”
“Một lần này ta mang theo mười lăm con lợn béo, năm mươi vò rượu ngon, ba mươi cuộn vải, mười xe rau dưa trái cây...”
“Khương đại nhân quá khách khí rồi.”
Thấy Tri phủ Long Hưng phủ Khương Hạo Ngôn chẳng những không có ý tứ khởi binh vấn tội, ngược lại đưa tới nhiều vật phẩm ủy lạo như vậy, điều này làm Trương Vân Xuyên càng thêm không hiểu vị Tri phủ đại nhân này.
Chẳng qua đưa tay không đánh người đang cười.
Khương Hạo Ngôn vị Tri phủ này đã vừa nhận lỗi, vừa tặng quà, hắn thân là Đô đốc Tả Kỵ quân, nếu tính toán chi li, ngược lại rơi xuống tiểu thừa.
“Khương công tử, xin thay ta hướng Khương đại nhân cảm tạ, cảm tạ đưa tới cho tướng sĩ Tả Kỵ quân chúng ta nhiều rượu thịt rau dưa như vậy, ngày khác nếu có cơ hội, ta sẽ tự mình đăng môn bái phỏng.”
“Đô đốc đại nhân quá khách khí rồi, đây đều là điều chúng ta nên làm.”
Khương Khắc Bình nói rõ ý đồ đến, sau khi khách khí hàn huyên vài câu với Trương Vân Xuyên, lúc này mới tìm một lý do cáo từ rời khỏi.
Trương Vân Xuyên cũng không giữ lại, lập tức bảo người tiễn khách.
Đứng ở cửa quân trướng, nhìn đoàn người Khương Khắc Bình rời khỏi, Trương Vân Xuyên như có chút suy nghĩ.
“Đại nhân, không ngờ người Khương gia cũng không tệ, chẳng những không trách tội chúng ta giết người Trường Hưng thương hành bọn họ, còn đưa tới nhiều rượu thịt như vậy.”
Tống Điền ghé đến trước mặt Trương Vân Xuyên, trên mặt tràn đầy nét vui mừng.
Bọn họ dọc theo đường đi thu lưu không ít lưu dân, mỗi ngày cần mua lượng lớn lương thực để duy trì.
Hôm nay Khương gia đưa tới nhiều đồ như vậy, vừa lúc giải khẩn cấp cho bọn họ, cho nên ấn tượng trong lòng Tống Điền đối với Khương gia đã thay đổi rất nhiều.
“Bọn họ tặng một ít rượu thịt tới đây, vậy đã là người tốt?”
“Ngươi nha, là quá thật thà rồi.”
“Ta nếu không phải Đô đốc Tả Kỵ quân, vậy bọn họ chỉ sợ không phải nhận lỗi, mà là cầm đao tới đòi lời giải thích.”
Trương Vân Xuyên lẩm bẩm: “Ta thấy bọn hắn, đây là chồn chúc tết gà, nhắm chừng cũng không có ý tốt gì cả.”
“Vậy nếu không ta trả đồ trở về?” Tống Điền lập tức thu liễm nụ cười trên mặt, trở nên nghiêm túc.
Trương Vân Xuyên khoát tay nói: “Người ta tặng cũng tới tặng rồi, không nhận thì uổng không nhận, chỉ là rượu thịt phải kiểm tra thực hư kỹ một phen, xem xem có vấn đề hay không.”
“Vâng!”
Tống Điền lập tức đáp ứng.
“Quay đầu bảo Quân Tình ti điều tra chi tiết Khương gia một chút, sau đó báo cho ta.”
“Vâng!”