Chương 1238: Kịch chiến! (2)
Chương 1238: Kịch chiến! (2)
“Phập!”
Binh sĩ Phiêu Kỵ quân tay cầm trường mâu này còn chưa kịp vui sướng, ngực liền cắm vào hai mũi tên, hắn lảo đảo lui về phía sau hai bước, đặt mông ngồi ở trên thi thể.
Tuần Phòng quân vừa lên đã bày ra một tư thái hung hãn không sợ chết, điều này làm phản quân thủ vệ Tử Cốc huyện thừa nhận áp lực rất lớn.
Ác chiến thời gian dài đã khiến đá ném cây lăn trên đầu tường hầu như hao hết.
Bây giờ đối mặt Tuần Phòng quân tấn công mãnh liệt, binh sĩ thủ vệ Phiêu Kỵ quân chỉ có thể lấy thân thể máu thịt ngăn cản.
Không đến thời gian hai nén hương, Tuần Phòng quân Trấn Sơn doanh đã đánh lên đầu tường, ở trên đầu tường giáp mặt hỗn chiến chém giết với Phiêu Kỵ quân.
“Đại tướng quân, Tuần Phòng quân đã trèo lên đầu tường!”
“Triệu phó tướng thỉnh cầu tiếp viện!”
Cố Nhất Chu vị đại tướng quân này tọa trấn ở trong một căn nhà cách cửa đông không xa, sau khi nghe được người dưới trướng bẩm báo, nổi trận lôi đình.
“Triệu Khôn là làm ăn cái gì không biết!”
“Lúc này mới đánh bao lâu, hắn đã phải cầu viện!”
Cố Nhất Chu lạnh lùng nói: “Nói cho Triệu Khôn, không có viện quân, bảo hắn phải ngăn trở Tuần Phòng quân cho ta, bằng không, ta lấy đầu hắn!”
“Vâng!”
Binh sĩ đó lại vội vàng mà đi.
Cố Nhất Chu không phải không muốn phái viện quân cho Triệu Khôn, mà là trong tay hắn thật sự không có bao nhiêu binh mã.
Hắn nếu bây giờ đã phái đi lên, vậy về sau thời điểm gian nan hơn làm sao bây giờ?
Cho nên hắn chỉ có thể bảo phó tướng Triệu Khôn cứng rắn chống đỡ ở bên trên.
“Ầm!”
“Ầm!”
Khi Cố Nhất Chu tâm phiền ý loạn, lượt đạn đá thứ hai lại gào thét mà tới.
Một lần này máy bắn đá tới gần ném, cho nên rất nhiều đạn đá trực tiếp đập vào trong thành.
Chỉ nghe tiếng sụp đổ ầm ầm không ngừng vang lên, rất nhiều phòng ốc tới gần tường thành không ngừng bị đạn đá đánh sập.
Một ít bộ đội dự bị Phiêu Kỵ quân tụ tập ở phụ cận tường thành nhất thời bị đạn đá đánh cho gào khóc thảm thiết, tản ra bỏ chạy.
Rất nhiều kẻ xui xẻo trực tiếp bị đạn đá đánh trúng, bị đập nát bét ngay tại chỗ, máu thịt dính cùng nhau, vô cùng thê thảm.
“Đi nói cho Trương Cảnh Thành, ta cần tiếp viện!”
Cố Nhất Chu túm lấy một quan quân đứng ở sau người, trừng mắt quát: “Bọn họ nếu còn không xuất binh tiếp viện, Tử Cốc huyện liền không thủ được!”
“Vâng!”
Quan quân kia không dám chậm trễ, vội xoay người chạy đi cầu viện.
Cũng may quân đội Đông Nam Tiết Độ phủ cũng chưa vây chết Tử Cốc huyện, cố ý để lại lỗ hổng, để lại cho thủ quân một thông đạo chạy trốn, lấy cái này tan rã ý chí phản kháng của thủ quân.
Không bao lâu, một đội kỵ binh chạy ra khỏi cửa tây Tử Cốc huyện, chuẩn bị đi hướng về quân đội Phục Châu cầu viện.
Nhưng bọn họ vừa lao ra, kỵ binh thám báo Trấn Nam quân cùng Tuần Phòng quân lượn lờ liền vây quanh lên, hai bên bùng nổ một hồi chém giết thảm thiết.
Cuối cùng một đội kỵ binh cầu viện này một người cũng chưa lao ra được, toàn bộ bị chém ngã ngựa, trở thành chiến công của kỵ binh thám báo Trấn Nam quân cùng Tuần Phòng quân.
Khi hai bên ở Tử Cốc huyện chém giết tối tăm trời đất, nhật nguyệt vô quang.
Ở địa khu biên giới cách Tử Cốc huyện không xa, hơn một vạn quân đội Phục Châu đã làm tốt chuẩn bị chiến đấu.
Trong trung quân đại trướng, trên bàn trước mặt Trương Cảnh Thành bày mấy món ăn, một mình hắn đang tự rót tự uống.
“Cộp cộp!”
Tiếng bước chân vang lên, một tướng lĩnh mặc giáp trụ xốc lên vải mành lều trại, sải bước tiến vào trong trung quân đại trướng.
Tướng lĩnh này tên Lương Ngọc, là một phó tướng trong quân đội Phục Châu, bây giờ hơn một vạn binh mã nơi này tất cả thuộc về hắn điều khiển.
“Trương đại nhân, thám mã truyền đến tin tức, Tuần Phòng quân đã đi lên đầu thành Tử Cốc huyện.”
“Trong thành trái lại chạy ra một đội kỵ binh, nhưng đã bị ngăn cản, chưa xông ra được.”
Phó tướng Lương Ngọc mở miệng nói: “Ta cảm thấy Cố Nhất Chu sắp không chống đỡ được rồi, chúng ta cần xuất binh giúp hắn một phen hay không?”
Trương Cảnh Thành nhìn phó tướng Lương Ngọc một lần, chưa trả lời vấn đề của hắn, bảo hắn: “Ngồi xuống, cùng nhau uống một chút đi.”
Lương Ngọc ngẩn ra, cuối cùng vẫn nhẫn nại ngồi xuống.
Trương Cảnh Thành rót cho Lương Ngọc một chén rượu, vẻ mặt trầm ổn nói: “Ta đã nói cho Cố Nhất Chu, muốn hắn rút đến Phục Châu chúng ta để nghỉ ngơi hồi phục.”
“Đáng tiếc nha, Cố Nhất Chu không muốn.”
“Đã như vậy, để hắn chịu chút đau khổ đi.”
Phó tướng Lương Ngọc lo lắng nói: “Bây giờ bên kia tập kết Tuần Phòng quân, Trấn Nam quân cùng Hữu Kỵ quân, binh lực của bọn họ quá nhiều rồi.”
“Ta lo lắng Cố Nhất Chu đến lúc đó muốn rút cũng không rút được.”
“Một khi hắn toàn quân bị diệt, chúng ta không có cách nào ăn nói với Vương gia nha.”
Cố Nhất Chu là đối tượng Ninh Vương mời chào, bọn họ nếu trơ mắt nhìn Cố Nhất Chu bị diệt, bọn họ không gánh vác được trách nhiệm này.
“Vương gia cần là một con chó nghe lời, mà không phải một con sói có dã tâm.”
Trương Cảnh Thành nhấp một ngụm rượu, nói: “Cố Nhất Chu không nghe lời, vậy bị diệt thì bị diệt, chúng ta nhiều lắm tổn thất một ít lương thảo cùng quân giới mà thôi.”
“Hắn nếu chủ động cúi đầu tới đây, vậy về sau Phục Châu chúng ta nhất định có một vị trí của hắn.”