Chương 1274: Chật vật rút lui! (1)
Chương 1274: Chật vật rút lui! (1)
Móc sắt lớn trực tiếp ở dưới lực lượng quán tính rơi ở trong đội ngũ Trấn Nam quân.
Một ít kỵ binh Trấn Nam quân trực tiếp bị móc sắt lớn móc chặt, còn có một số người thì bị móc sắt lớn đập bị thương.
Theo kỵ binh Phục Châu quân hướng về hai cánh lao nhanh, ở dưới chiến mã lôi kéo, thân thể các binh sĩ Trấn Nam quân bị móc sắt bám lấy kia trực tiếp bị kéo bay ra ngoài.
Từng kỵ binh Trấn Nam quân bị túm bay, ở dưới lực lượng thật lớn, kéo ngã theo cả đám người.
Hàng ngũ vốn chỉnh tề dày đặc, nhất thời biến thành một mảng hỗn loạn.
“Giết!”
Ngay trong tích tắc này, phía sau rất nhiều kỵ binh Phục Châu quân cầm mã đao sắc bén đã lao tới trước mặt.
Đội ngũ Trấn Nam quân đã trở nên hỗn loạn, đối mặt các kỵ binh lao đến trước mặt, yếu ớt như là tờ giấy, trực tiếp bị xé nát.
Các kỵ binh Phục Châu trực tiếp xung phong, không ngừng có quân binh sĩ Trấn Nam bị kỵ binh phi ngựa húc cho bay ngược ra ngoài.
Rất nhiều binh sĩ Trấn Nam quân bị húc cho xương cốt vỡ vụn, miệng phun máu tươi, sau khi rơi xuống đất liền trực tiếp tắt thở.
“Phập!”
“Phập!”
“...”
Kỵ binh Phục Châu ở cùng lúc va chạm, mã đao nhấc lên từng mảng mưa máu, không ngừng có binh sĩ Trấn Nam quân không kịp trốn tránh đầu cao cao bay lên.
Kỵ binh Phục Châu dễ dàng xé rách một quân trận Trấn Nam quân ước chừng có hơn ba ngàn người này.
Đối mặt các kỵ binh Phục Châu đâm thẳng xuyên thủng tùy ý chém giết này, binh sĩ Trấn Nam quân đã mất đi hàng ngũ bảo hộ kinh hoảng thất thố tản ra bỏ chạy.
Bọn họ hướng về hàng ngũ phe mình ở hai bên chạy như điên, muốn tìm kiếm che chở cùng cảm giác an toàn.
Kỵ binh Phục Châu quân như là đuổi vịt đuổi theo ở phía sau bọn họ, tùy ý tàn sát cùng chém giết.
Khi kỵ binh Phục Châu đã xung phong đánh sập một quân trận Trấn Nam quân.
Kỵ binh Trấn Nam quân vốn chuẩn bị đi chặn đường lui kỵ binh Phục Châu đều ngây dại.
Kỵ binh Phục Châu tựa như một thanh đao sắc bén, trực tiếp xé rách quân trận Trấn Nam quân chưa đứng vững.
Đối tượng bọn họ lựa chọn công kích cũng cực kỳ xảo quyệt.
Bọn họ chưa đi công kích mấy doanh binh mã tinh nhuệ nhất dưới trướng Trấn Nam quân Đại đô đốc Giang Vĩnh Dương, ngược lại tìm một quân trận tỷ lệ mặc giáp thấp nhất làm cửa đột phá.
Theo hai ba ngàn binh mã Trấn Nam quân này bị đánh sập, bọn họ vừa lăn vừa bò hướng về phương trận quân đội bạn bỏ chạy, nhất thời khiến trên chiến trường tràn đầy hỗn loạn.
“Đừng tới đây, đừng tới đây!”
“Hướng hai bên né tránh!”
Nhìn thấy cả mảng lớn tàn quân bị đánh tan chạy tới, sắc mặt rất nhiều quan quân Trấn Nam quân trở nên rất khó coi, bọn họ đang lớn tiếng la lên, ý đồ ngăn cản đối phương.
Nhưng bây giờ phía sau đám tàn quân này là kỵ binh Phục Châu hung thần ác sát.
Kỵ binh Phục Châu phía sau thét to hô giết cùng với tiếng kêu thảm thiết của đồng bạn làm bọn họ không dám dừng bước.
Ở trên chiến trường ồn ào, còn có rất nhiều người căn bản sẽ không nghe được quan quân Trấn Nam quân phía trước quát mắng.
Bọn họ một hơi hướng về phương trận bên ta mà đi, muốn tìm kiếm che chở.
“Đừng chen, đừng chen!”
“Đồ khốn kiếp!”
“...”
Đối mặt các tàn binh Trấn Nam quân kinh hoảng bỏ chạy, các binh sĩ Trấn Nam quân bày trận tức giận quát mắng, nhưng mà không có ích gì.
Phương trận bọn họ vốn hoàn hảo cũng ở trong tàn binh chen chúc, nhất thời biến thành một mảng hỗn loạn.
Kỵ binh Phục Châu đuổi tàn binh chạy nhìn thấy tàn binh xông vào làm loạn phương trận phía trước, trên mặt bọn họ lộ ra nét dữ tợn.
“Giết!”
Hai chân bọn họ đá mạnh bụng ngựa, tăng tốc triển khai công kích.
Chỉ thấy trường đao sáng như tuyết bổ xuống, có binh sĩ Trấn Nam quân không kịp né tránh ngay lập tức bị chặt mất cánh tay.
Cũng có trường đao sáng như tuyết cắt qua cổ binh sĩ Trấn Nam quân, máu tươi tựa như nước suối phun trào ra bên ngoài.
Đối mặt kỵ binh Phục Châu xung phong dữ dội, đám tàn binh Trấn Nam quân che ở trước người bọn họ ngã xuống từng mảng, sau đó bị vó ngựa giẫm thành thịt nát.
Kỵ binh Phục Châu xung phong dữ dội, càng làm kịch liệt thêm sự khủng hoảng của binh sĩ Trấn Nam quân.
Bọn họ theo bản năng hướng về chỗ sâu nhất của phương trận bên mình bỏ chạy, ý đồ tránh né kỵ binh Phục Châu phía sau đuổi giết.
Nhưng bọn họ không để ý tất cả hướng về phương trận mình lao vào, khiến phương trận của Trấn Nam quân trở nên càng thêm hỗn loạn.
Kỵ binh Phục Châu thì thừa cơ giết vào, nhấc lên từng mảng gió tanh mưa máu.
Ở trong tiếng kêu gào thê thảm, lại một phương trận của Trấn Nam quân bị đánh sập, càng nhiều tàn binh tản ra bỏ chạy.
Dưới lá cờ lớn trung quân Trấn Nam quân, Trấn Nam quân Đại đô đốc Giang Vĩnh Dương thấy một màn như vậy, lập tức hiểu dụng ý đối phương.
Đối phương chính là ý đồ lấy phương thức đuổi tàn binh nhiễu loạn chiến trường, nhiễu loạn hàng ngũ bọn họ.
Ở trên chiến trường như vậy, một khi bộ binh không còn hàng ngũ đội hình dày đặc bảo hộ, ở dưới kỵ binh xung phong, vậy chính là đối tượng bị tàn sát.
Trấn Nam quân Đại đô đốc Giang Vĩnh Dương sốt ruột hô to: “Chu Tùng Đình, mau bảo Chu Tùng Đình đi chặn đứng kỵ binh Phục Châu!”