Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 128 - Chương 128: Mộng Rồi (2)

Chương 128: Mộng rồi (2) Chương 128: Mộng rồi (2)

“Giáo úy đại nhân, xảy ra việc lớn rồi!”

Binh sĩ Tuần bộ doanh kia ghét sát bên tai Nhạc Định Sơn thấp giọng bẩm báo: “Đám đông sơn tặc đã công hãm Ninh Dương phủ thành!”

“Ngươi nói cái gì?”

Nhạc Định Sơn cũng đã uống không ít rượu, đầu choáng váng, trong lúc nhất thời chưa nghe rõ.

“Giáo úy đại nhân, Ninh Dương phủ thành bị sơn tặc công hãm rồi.” Binh sĩ Tuần bộ doanh kia sắc mặt khó coi nói: “Tri phủ đại nhân cũng bị sơn tặc bắt đi rồi.”

Nhạc Định Sơn nhìn binh sĩ đó một cái, cũng là vẻ mặt tràn đầy không dám tin.

“Ngươi sợ là uống quá chén rồi đi, nói mê sảng cái gì!”

“Mau cút ra ngoài, đừng quấy nhiễu chúng ta uống rượu.”

Nhạc Định Sơn tức giận răn dạy binh sĩ Tuần bộ doanh này.

Ninh Dương phủ thuộc về một trong ba châu bảy phủ Đông Nam tiết độ phủ quản hạt, đó là một trong các phủ lớn khu vực trung tâm.

Đừng nói sơn tặc nho nhỏ, cho dù là những cự khấu mấy ngàn nhân mã kia cũng không dám có ý đồ với Ninh Dương phủ.

Ninh Dương phủ thành tuy đóng quân không nhiều, nhưng Giang Bắc đại doanh cách Ninh Dương phủ không xa chính là trú đóng mấy vạn binh mã.

Ai dám đi đánh Ninh Dương phủ, vậy không phải ông cụ thắt cổ, chê mình sống lâu sao?

Nhạc Định Sơn căn bản không tin lời của binh sĩ này, cảm thấy hắn là uống quá chén nói mê sảng.

“Giáo úy đại nhân, người tới từ Ninh Dương phủ ngay bên ngoài tửu lâu, không tin ngươi có thể gọi vào tự mình hỏi.”

Binh sĩ Tuần bộ doanh cũng nóng lên, sao lại không tin mình chứ.

Nhạc Định Sơn nhìn binh sĩ này vài lần, thấy vẻ mặt hắn không giống như đang lừa gạt mình.

Hơn nữa, ai dám nói dối quân tình lừa gạt mình?

Sau khi nghĩ đến đây, sắc mặt hắn cũng trầm xuống.

Chẳng lẽ là thật?

Hắn sau đó lại lắc lắc đầu, sơn tặc sao có khả năng dám đi đánh Ninh Dương phủ.

“Đi, ra ngoài xem!”

Giáo úy Nhạc Định Sơn cũng mặt mũi âm trầm đi ra ngoài.

“Giáo úy đại nhân, ta kính ngài một chén!”

Một vị địa chủ toàn thân thịt béo rung rinh cũng ngăn cản Nhạc Định Sơn, trên mặt tràn đầy nụ cười muốn kính rượu.

“Giáo úy đại nhân nhà ta có việc, lát nữa lại uống, lát nữa lại uống.” Binh sĩ Tuần bộ doanh cũng vội vàng đẩy gã địa chủ kia ra.

Nhạc Định Sơn ở cửa gặp được một đội quan Tuần bộ doanh chật vật không chịu nổi.

Hắn liếc một cái đã nhận ra người này, chính là một đội quan lưu thủ Ninh Dương phủ.

“Chuyện gì vậy?”

“Ngươi sao lại chạy tới huyện Tam Hà rồi?”

Nhạc Định Sơn cất bước đến trước mặt đội quan Tuần bộ doanh kia, lạnh giọng hỏi.

“Giáo úy đại nhân.”

Đội quan kia sau khi nhìn thấy Nhạc Định Sơn, miệng ngoác ra, gào khóc lên.

“Ninh Dương phủ xong rồi, cả đám đông sơn tặc đột nhiên giết vào thành, các huynh đệ không ngăn được, rất nhiều huynh đệ đều đã chết, Lục đô úy cũng đã chết “

Nhạc Định Sơn nghe vậy, cũng tỉnh rượu hơn phân nửa.

“Sơn tặc ở đâu ra!” Nhạc Định Sơn túm lấy cánh tay đội quan kia, nói: “Các ngươi có hai ba trăm người, sao có thể để sơn tặc giết vào thành chứ!”

“Sơn tặc quá nhiều, nơi nào cũng có, ước chừng có hơn vạn người.” Đội quan kêu khóc trả lời: “Bọn hắn sau khi vào thành liền đốt giết đánh cướp...”

Bọn hắn phụ trách lưu thủ thành Ninh Dương, bây giờ thành Ninh Dương luân hãm, vô số quan to hiển quý bị bắt.

Tuần bộ doanh bọn họ chưa ngăn được sơn tặc, một khi cấp trên trách tội, bọn họ khó thoát trách nhiệm.

Vì rửa sạch tội lỗi, bọn họ cũng cố ý nói ngoa, mang sơn tặc vẻn vẹn hơn ngàn người nói thành hơn vạn người.

Nhạc Định Sơn nghe được có hơn vạn sơn tặc tập kích Ninh Dương phủ, cũng ngẩn ra rồi.

“Hơn vạn sơn tặc!”

“Bọn hắn chẳng lẽ từ trong kẽ đất chui ra sao!”

“Bọn hắn sao có thể đột nhiên xuất hiện ở thành Ninh Dương? ?”

“Trạm gác các nơi mắt mù sao?”

“Vì sao không có thám báo!”

Nhạc Định Sơn túm áo tên đội quan này, trừng mắt lên liên tiếp quát hỏi.

Các huyện của Ninh Dương phủ bọn họ thật sự có toán sơn tặc nhỏ đang hoạt động, ít thì mấy người, nhiều thì mấy trăm người.

Nhưng đám sơn tặc này thấy Tuần bộ doanh bọn họ cũng đều đi vòng quanh, chưa bao giờ dám đi trêu vào bọn họ.

Nhưng bây giờ đột nhiên toát ra hơn vạn sơn tặc, còn đánh hạ Ninh Dương phủ, điều này làm Nhạc Định Sơn vị giáo úy Tuần bộ doanh này cũng có chút phát điên.



Hai ngày sau, mấy chiếc thuyền lớn đề phòng nghiêm ngặt dừng ở bến tàu huyện Tam Hà.

Một quan viên vẻ mặt đầy uy nghiêm ở dưới binh sĩ võ trang hạng nặng vây quanh xuống thuyền.

Sơn tặc công hãm Ninh Dương phủ, sau khi tin tức truyền ra, toàn bộ Đông Nam tiết độ phủ chấn động.

Đông Nam tiết độ phủ đặc phái quan viên Lê Tử Quân khẩn cấp đi Ninh Dương phủ xử trí hậu quả, nghĩ cách cứu viện đám người Cố Nhất Chu tri phủ bị bắt.

Huyện lệnh huyện Tam Hà, giáo úy Tuần bộ doanh Nhạc Định Sơn... một đám quan viên lớn nhỏ sau khi nhìn thấy Lê Tử Quân, cũng đều vội vàng cất bước nghênh đón.

“Khấu kiến Lê đại nhân.”

Các quan viên đồng loạt hành lễ.

“Đứng lên đi!”

Lê Tử Quân nhìn lướt qua đám đông, sắc mặt lạnh lùng.

“Lê đại nhân đường xa mà đến, ngựa xe mệt nhọc.” Huyện lệnh đứng lên sau đó nói: “Hạ quan đã ở tửu lâu chuẩn bị rượu nhạt, đón gió tẩy trần cho đại nhân...”

“Bản quan không phải là đến Ninh Dương phủ các ngươi uống rượu!”

Lê Tử Quân lạnh lùng nói: “Cố tri phủ, Phùng lão bọn họ nếu có chuyện gì không hay xảy ra, ta cùng các vị mấy ngày nữa nhắm chừng phải đi trong ngục gặp nhau rồi.”
Bình Luận (0)
Comment