Chương 1285: Khuyên bảo (1)
Chương 1285: Khuyên bảo (1)
Ở sau khi khen tặng Vương Lăng Vân vài câu, Hàn chủ bạc ghé đến trước mặt nói: “Vương đại nhân, vẻn vẹn mấy ngàn mẫu đất khẳng định không đủ ban cho tướng sĩ Tả Kỵ quân.”
“Ta nguyện đi khuyên bảo các lão già kia, làm bọn họ cũng hiến ra một ít, không biết ý Vương đại nhân như thế nào?”
Vương Lăng Vân nhìn Hàn chủ bạc một lần, không ngờ hắn vậy mà chủ động như thế.
Hắn khẽ gật đầu, tán dương: “Ngươi nếu có thể làm bọn họ cũng hiến một ít đất đai cho Tả Kỵ quân chúng ta, ta tính ngươi một công.”
Vương Lăng Vân chuẩn bị Hồng Môn yến một lần này, vốn muốn lấy Hàn chủ bạc giết gà dọa khỉ.
Nếu đám nhà giàu kia còn không hiểu chuyện, hắn không ngại để Đông Nam nghĩa quân trở về Lâm Chương huyện một chuyến.
Nhưng hắn còn chưa bắt đầu đâu, Hàn chủ bạc đã trực tiếp cúi đầu chịu thua, hơn nữa bằng lòng bỏ sức.
Hắn đơn giản dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, ném cho gã chuyện này.
Như thế tiết kiệm không ít công phu cho mình.
Chủ bạc huyện Lâm Chương Hàn Hướng Dương mắt thấy không thể đối kháng Tả Kỵ quân bọn họ, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, chủ động quy phụ Tả Kỵ quân.
Điều này ra ngoài Vương Lăng Vân dự kiến, đồng thời cũng bỏ qua ý tưởng biến gã làm điển hình, giết gà dọa khỉ.
Đặc biệt Hàn Hướng Dương bằng lòng chủ động ôm lấy việc khuyên bảo nhà giàu địa phương hiến đất đai, điều này làm Vương Lăng Vân càng nhìn gã với ánh mắt khác xưa.
Hắn cảm thấy Hàn Hướng Dương quen thuộc đối với địa phương, do gã ra mặt đi làm công tác, hẳn là hiệu quả càng tốt hơn.
Nếu thật sự không được, mình lại ra tay, đến lúc đó để Đông Nam nghĩa quân trở về một chuyến, cho đám nhà giàu này một cái giáo huấn.
Hàn Hướng Dương mắt thấy Tham quân Vương Lăng Vân đã đáp ứng mình, trong lòng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hắn làm chủ bạc nhiều năm như vậy, tuy chức quan không lớn, nhưng năng lực quan sát vẫn là có.
Vương Tham quân đột nhiên lấy danh nghĩa Đô đốc Tả Kỵ quân mời bọn họ những người này ăn cơm, hắn đã mơ hồ cảm thấy không thích hợp.
Dù sao vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.
Cho nên khi Vương Tham quân tìm tới hắn, lời lẽ uy hiếp hắn, hắn nhất thời cảm giác được nguy hiểm.
Mình nếu là không biết điều, vậy bản thân một chủ bộ còn sót lại này của huyện Lâm Chương, sợ là khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Dù sao mình là người của nha môn, lại là nhà giàu địa phương.
Tả Kỵ quân lấy mình khai đao, là nhân tuyển tốt nhất.
Cũng may hắn phản ứng rất nhanh, hóa giải một lần này nguy cơ.
Khi nhìn Tham quân Vương Lăng Vân cười tủm tỉm bưng chén rượu đi nói chuyện với nhà giàu khác, hắn lúc này mới lau mồ hôi lấm tấm toát ra trên trán.
Thầm nghĩ một tiếng, quả nhiên là nguy hiểm thật!
Mình nếu hơi nói sai một câu, nói không chừng cái mũ tư thông với giặc liền chụp ở trên đầu mình.
Bữa tiệc này, sợ là phải đổi thành cơm chặt đầu của mình.
Đối mặt Tham quân Vương Lăng Vân cường thế, hắn lúc này mới thật sự cảm nhận được, cái gì gọi là chữ Quan hai cái miệng*, người ta muốn nói như thế nào thì nói như thế đó.
chữ Quan 官
Sau khi tiệc rượu kết thúc, Hàn Hướng Dương trước khi lên kiệu, vẫy vẫy tay đối với tùy tùng của mình.
Tùy tùng đi vội hai bước đến trước mặt Hàn Hướng Dương, thấp giọng hỏi: “Lão gia, có gì phân phó?”
Hàn Hướng Dương phân phó đối với tùy tùng: “Đi, gọi Võ Nhị Lang tới cho ta, ta có việc tìm hắn.”
“Vâng!”
Võ Nhị Lang này chính là Võ lão gia của Võ gia trang.
Hắn là em trai vợ Hàn Hướng Dương, xem như cậu em vợ của hắn.
Hắn đã từ trong lời nói của Tham quân Vương Lăng Vân biết được, một lần này Tả Kỵ quân cần không ít đất.
Mình nếu không thể làm bọn họ hài lòng, vậy một khi bọn họ tự mình ra tay, nhà giàu huyện Lâm Chương kia sợ là không chết cũng phải lột một tầng da.
Đặc biệt chuyện vị Trương Đại Lang Đô đốc này ở Trần Châu rửa sạch bản án cũ năm xưa, trừng trị du côn ác bá, hắn có nghe nói.
Một khi đến lúc đó Trương Đại Lang Đô đốc ở Hải Châu cũng làm như vậy, vậy cậu em vợ này của hắn nhắm chừng khó thoát khỏi một kiếp.
Dù sao cậu em vợ này của hắn ở Võ gia trang một tay che trời, đã làm không ít chuyện xấu.
Nếu có thể đủ để cậu em vợ một lần này thuận thế lấy ra một ít đất đai cho Tả Kỵ quân, không chỉ là giúp mình, đến lúc đó cũng có thể xem ở trên phần hiến đất, miễn trừ một ít tội lỗi của hắn.
Chủ bạc Hàn Hướng Dương vừa quay về nhà mình, cậu em vợ Võ Nhị Lang đã theo sát mà tới.
“Tỷ phu, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Võ Nhị Lang hùng hổ đi vào phòng khách, mở miệng hỏi Hàn Hướng Dương vừa quay về trong nhà.
“Sao, không có việc gì thì không thể tìm ngươi?”
Hàn Hướng Dương bất mãn mở miệng nói: “Ngươi về huyện Lâm Chương, cũng không đánh tiếng cho ta, nếu không hôm nay ở trên tiệc rượu nhìn thấy ngươi, ta còn cho rằng ngươi chết ở bên ngoài rồi cơ.”
“Hề hề.”
Võ Nhị Lang cười hề hề một cái, lập tức tự mình đi về phía ghế dựa, xoay người ngồi xuống.
“Tỷ phu, ta đây không phải bận sao.”
“Ta còn đang nghĩ, chờ bận xong một phen này, đến lúc đó tự mình tới thăm ngài.”