Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 1300 - Chương 1300: Bất Cận Nhân Tình (2)

Chương 1300: Bất cận nhân tình (2) Chương 1300: Bất cận nhân tình (2)

“Ai bảo bọn họ rút lui!”

“Lũ khốn kiếp!”

Đại công tử Giang Vĩnh Dương nhìn thấy chẳng những không có bất cứ tiến triển gì, quân đội tiến công thế mà lui xuống, điều này làm hắn giận tím mặt.

Giang Vĩnh Dương tâm tình bực bội lạnh lùng nói: “Mang chủ tướng của bọn hắn tới đây cho ta!”

Một lát sau, một Tham tướng mặt xám mày tro đã bị hai thân vệ lưng hùm vai gấu đưa tới trước mặt Giang Vĩnh Dương.

“Ai bảo ngươi lui xuống, hả? !”

Chiến mã của Giang Vĩnh Dương đảo quanh ở tại chỗ, hắn trừng mắt nhìn Tham tướng quỳ dưới đất này, lớn tiếng chất vấn.

Tham tướng này họ Triệu, là thân tín hắn một tay đề bạt lên.

Hắn vốn trông cậy vào Triệu Tham tướng có thể một lần hành động đánh lên đầu tường, rửa sạch sỉ nhục bọn họ trước đó vài ngày chiến bại.

Ai biết gã không chịu cố gắng như vậy, điều này làm Giang Vĩnh Dương rất tức giận.

Triệu Tham quân giải thích: “Đô đốc đại nhân, các huynh đệ đánh cả buổi sáng, người kiệt sức, ngựa hết hơi, thật sự là không đánh nổi nữa...”

Tấn công cả buổi sáng đã hao hết thể lực, cho nên rất nhiều binh sĩ Trấn Nam quân tự mình chạy về phía sau, hy vọng chạy đến nơi an toàn ngoài tầm tên bắn nghỉ một chút.

Triệu Tham tướng thấy thế, cũng không trừng phạt các binh sĩ chủ động rút lui về phía sau.

Hắn dứt khoát để quân đội rút hết xuống nghỉ ngơi hồi phục, chuẩn bị nghỉ một hơi, bổ sung một chút thể lực, buổi chiều lại đánh.

“Không có quân lệnh đã tự tiện rút xuống, đáng chém!”

Giang Vĩnh Dương không để ý tới Triệu Tham tướng giải thích, lập tức lớn tiếng nói: “Người đâu, kéo hắn xuống, chém!”

“Đại ca!”

“Chậm đã!”

Lúc này, nhị công tử Giang Vĩnh Vân đứng ra.

“Ngài bớt giận chút.” Giang Vĩnh Vân nói: “Triệu Tham tướng này cùng một tướng quân dưới trướng ta giao tình không tệ, ta nghe nói Triệu Tham tướng đánh trận vẫn là rất lợi hại.”

“Tuy hắn tự tiện rút lui là cãi quân lệnh, nhưng dù sao cũng là hợp tình hợp lý, đánh cả buổi sáng rồi, thật sự có chút mệt mỏi.”

Giang Vĩnh Vân nói: “Có thể hay không xem ở trên mặt mũi của ta, tạm thời tha cho hắn một mạng, cho hắn một cơ hội lập công chuộc tội.”

Giang Vĩnh Vân không nói lời nào còn tốt, vừa nói chuyện, đã khiến sắc mặt Giang Vĩnh Dương nhất thời trở nên âm trầm.

Đồ chó ăn cây táo, rào cây sung!

Thế mà sau lưng mình thông đồng cùng với tướng lĩnh Hữu Kỵ quân, không giết hắn giữ lại đón Tết sao? !

“Ngươi không cần cầu tình thay hắn!”

Giang Vĩnh Dương đằng đằng sát khí nói: “Kéo ra ngoài, chém!”

Triệu Tham tướng nghe được lời này, sắc mặt trắng bệch.

“Đô đốc đại nhân, tha mạng, tha mạng!”

Triệu Tham tướng lớn tiếng cầu xin tha thứ, nhưng Giang Vĩnh Dương lại mắt điếc tai ngơ.

“Đô đốc đại nhân, tha cho hắn một mạng đi!”

“Đô đốc đại nhân...”

Tướng lĩnh chung quanh đều ùn ùn đứng ra cầu tình.

“Ai còn dám cầu tình, đồng tội luận xử!”

Đối mặt một đám tướng lĩnh dưới trướng cầu tình, Giang Vĩnh Dương lớn tiếng quát.

Mọi người nhìn đại công tử vẻ mặt dữ tợn, đều không thể không ngậm miệng lại.

Bọn họ nhìn Triệu Tham tướng bị kéo xuống xử trảm, trong lòng cảm thấy nghẹn phát hoảng.

Triệu Tham tướng này đều rất quen thuộc với bọn họ, một đường đánh tới đây, không có công lao cũng có khổ lao.

Bây giờ chỉ bởi vì một việc như vậy đã bị kéo xuống chém đầu, cái này làm bọn họ cảm thấy đại công tử quá bất cận nhân tình rồi.



Phục Châu, phủ Vĩnh An, huyện Hứa Khâu.

Khi tiền tuyến đánh đến tối tăm trời đất, huyện Hứa Khâu ở hậu phương lại là một mảng gió êm sóng lặng.

Đông Nam Tiết Độ phủ sau khi chiếm lĩnh huyện Hứa Khâu, để lại một Giáo úy cùng một ngàn binh sĩ thủ vệ nơi này.

Trên đường nhỏ ở nông thôn, tiếng cười nói không ngừng.

Một đội binh sĩ Trấn Nam quân vừa hoàn thành nhiệm vụ trưng thu lương thực, áp tải gà vịt lợn béo, lương thực cùng nữ nhân từ một thôn cướp được, chuẩn bị quay về huyện thành.

Một ngàn Trấn Nam quân này đóng giữ ở huyện Hứa Khâu, trừ hộ vệ con đường, dọn dẹp tàn quân Phục Châu quân, còn có một nhiệm vụ quan trọng chính là trưng thu lương thực.

Dù sao bây giờ đại quân ở phủ thành phủ Vĩnh An tác chiến, tiêu hao rất lớn.

Vì thế trừ từ cảnh nội Đông Nam Tiết Độ phủ vận lương, Giang Vĩnh Dương còn hạ lệnh trưng thu lương thực ngay tại chỗ, lấy để bổ sung.

Một lần này bọn họ thu hoạch rất lớn, không chỉ kiếm được không ít lương thực cùng thịt để ăn, còn kiếm được hơn hai mươi nữ nhân trẻ tuổi.

So với ở cảnh nội Đông Nam Tiết Độ phủ, bọn họ còn có thể giữ kỷ luật quân đội nhất định.

Nhưng hôm nay bọn họ đánh vào Phục Châu, nơi này xem như địa bàn của kẻ địch, bọn họ làm rất nhiều chuyện không cố kỵ nhiều như vậy.

KIhi một đội Trấn Nam quân xuống nông thôn trưng thu lương thực này nói nói cười cười thắng lợi trở về.

Ở trong rừng cây ven đường nhỏ nông thôn, lặng yên không một tiếng động toát ra một đám binh sĩ Phục Châu quân mặc giáp da, khuôn mặt lạnh lùng.

Binh sĩ Phục Châu quân nhìn các nữ nhân tóc tai bù xù, quần áo không chỉnh tề trong đội trưng thu lương thực, trong mắt bọn họ trào ra sát ý nồng đậm.

Tham tướng Phục Châu quân sau khi hướng về đội trưng thu lương thực nơi xa hoan hô cười nói không ngừng nhìn quét vài lần, giơ lên tay phải của mình.
Bình Luận (0)
Comment