Chương 1306: Được ăn cả ngã về không
Chương 1306: Được ăn cả ngã về không
Mục đích là lấy tập kích quấy rối đường lui của hắn, bức bách hắn lui binh, để giải vây phủ Vĩnh An.
Hắn từ xa xôi đánh tới nơi này, dưới trướng có vô số tinh binh mãnh tướng, lại nào sẽ dễ dàng lui binh chứ.
Giang Vĩnh Dương phong tỏa tin tức huyện Hứa Khâu phía sau luân hãm, chính là vì ổn định lòng quân, phòng ngừa ảnh hưởng chiến sự tiền tuyến.
Ở sau khi nghỉ ngơi hồi phục một ngày, Giang Vĩnh Dương không để ý Trưởng sử Tiết Độ phủ Lê Hàn Thu khuyên bảo, chuẩn bị lại một lần nữa chỉ huy tấn công đối với phủ thành Vĩnh An.
Trước trận hai quân, tràn ngập sát khí lạnh lẽo nồng đậm.
Giang Vĩnh Dương mặc giáp trụ, chiến bào không gió mà tự phồng lên, nhìn qua rất có mấy phần uy nghiêm.
Hắn quan sát một phen phủ thành phủ Vĩnh An bởi vì ác chiến mà trở nên có chút tàn phá, Phục Châu quân trên đầu tường đang vội vàng điều động, như đối mặt đại địch.
Hắn thu hồi ánh mắt, nhìn quét các tướng quân dưới trướng, thấy bọn họ ai cũng vẻ mặt nghiêm túc.
“Các vị!”
Giang Vĩnh Dương mở miệng cổ vũ mọi người: “Phục Châu quân trong phủ thành Vĩnh An khổ chiến nhiều ngày, đã đến nỏ mạnh hết đà!”
“Chúng ta chỉ cần tấn công mãnh liệt một trận nữa, Phục Châu quân nhất định khó có thể ngăn cản!”
“Kiến công lập nghiệp, ngay tại hôm nay!”
Giang Vĩnh Dương đột nhiên đề cao âm lượng nói: “Chỉ cần đánh hạ phủ thành phủ Vĩnh An, tiền tài hàng hóa nữ nhân bên trong, ta không lấy một xu, tùy ý các vị tướng sĩ lấy dùng!”
Lời vừa nói ra, các tướng tinh thần phấn chấn, mắt tỏa sáng.
Đại công tử nói rất rõ ràng rồi, đó chính là tiền tài hàng hóa nữ nhân trong phủ thành Vĩnh An, sẽ do bọn họ tiến hành chia cắt.
Khác với các huyện thành nhỏ kia, đây chính là phủ thành đó.
Nơi này tiền tài hàng hóa vô số kể, chỉ cần đánh hạ, đủ để bọn họ kiếm được đầy chậu đầy nồi.
“Trận chiến này không thắng không về!”
Có Tham tướng hưng phấn phát ra tiếng hô, nóng lòng muốn thử.
Có tướng lĩnh nhìn người khác một lần, nhếch miệng cười nói: “Các vị huynh đệ, hôm nay các ngươi ai cũng đừng tranh với ta, lão tử phải làm tiên phong, là người đầu tiên giết vào thành!”
“A!”
Có người không phục ngẩng đầu lên: “Đánh trận mà, tự dựa vào bản lãnh!”
“Tiền tài hàng hóa nữ nhân ở ngay trong thành, ai cướp được trước chính là của người đó!”
“Đúng, ai đánh vào thành trước, chính là của người đó!”
“...”
Giang Vĩnh Dương hứa hẹn để các tướng sau khi đánh vào thành có thể tùy ý cướp đoạt tiền tài hàng hóa nữ nhân, không thể nghi ngờ làm phấn chấn rất tốt lòng quân sĩ khí.
Các tướng lĩnh hưng phấn ùn ùn cáo từ Giang Vĩnh Dương, trở về sửa sang binh mã.
Không bao lâu, tiếng trống trận thùng thùng thùng liền vang vọng trời đất.
Máy bắn đá phát ra tiếng rít gào phẫn nộ trước hết.
Từng khối đá nặng mấy chục cân rít gàn đập về phía phủ thành phủ Vĩnh An.
“Ầm!”
“Tùng!”
“...”
Khối đá mấy chục cân đập đến trên đầu tường, đất rung núi chuyển, đá vụn bay loạn.
Binh sĩ thủ vệ Phục Châu trên đầu tường kinh hoảng thất thố tránh né, tiếng thét chói tai, tiếng quát mắng đan xen thành một mảng.
Ở dưới tảng đá mấy chục cân công kích, tường thành cũng bị đánh lõm xuống, gạch đá rào rào rơi xuống, khói bụi tràn ngập ra.
“Vù vù vù!”
“Vù vù vù!”
Sàng nỏ* của Đông Nam Tiết Độ phủ cũng đã bắn, từng mũi tên nỏ to như cánh tay trực tiếp bắn bao phủ về phía đầu tường.
nỏ cỡ lớn, gồm nỏ gắn trên một khung lớn như cái giường
Mũi tên nỏ tràn đầy lực đạo, có binh sĩ Phục Châu quân bị mũi tên nỏ xuyên thấu, thân thể bay ngược ra ngoài, ngay lập tức bị bắn chết.
Theo sát mũi tên nỏ là mũi tên tựa như hạt mưa.
Mũi tên dày đặc từ trên trời giáng xuống, chỉ trong chớp mắt, đầu tường mới vừa rồi còn gào thét chói tai liền trở nên im lặng.
Có binh sĩ Phục Châu quân giơ tấm khiên đợi sau khi mũi tên dừng lại, lúc này mới thật cẩn thận thò đầu ra.
Hắn phóng mắt nhìn, các binh sĩ vừa rồi còn bỏ chạy la hét, giờ phút này đã ngã xiêu ngã vẹo đầy đất.
Trên người bọn họ cắm mũi tên dày đặc, rõ ràng như là con nhím, người ta nhìn mà da đầu phát tê.
“Giết!”
“Rống!”
“Rống!”
Ngoài thành truyền đến tiếng hô giết kinh thiên động địa.
Quan quân Phục Châu quân may mắn còn sống sót thò đầu nhìn, Hữu Kỵ quân xung phong ngoài thành như thủy triều hướng về phủ thành phủ Vĩnh An lao đi.
“Bọn hắn đi lên rồi!”
“Nghênh chiến!”
Ở trong tiếng hô giết của quan quân Phục Châu quân, binh sĩ trong đống xác, phía sau tấm khiên cùng trong lầu quan sát ùn ùn trào ra, chạy về phía vị trí chiến đấu của mình.
Mũi tên rít gào vẫn đang tiếp tục, Phục Châu quân thủ vệ ở trên đầu tường cũng bắt đầu phản kích.
Máy bắn đá ném tảng đá không ngừng rơi ở ngoài thành, ở trong đội ngũ Hữu Kỵ quân dày đặc đánh ra từng con đường máu.
Tảng đá rơi xuống đất quay cuồng, nơi đi qua, một mảng thân thể tàn phá, vô cùng thê thảm.
Mũi tên ‘Vù vù vù’ không ngừng rơi xuống, mỗi thời mỗi khắc đều có người trúng tên ngã xuống đất.
Hữu Kỵ quân xung phong công kích đã thích ứng chiến tranh, thích ứng tử vong.
Chỉ cần mũi tên không rơi ở trên người mình, các tướng sĩ Hữu Kỵ quân này vẫn đang hò hét chém giết kịch liệt, cất bước xung phong.