Chương 131: Lão keo kiệt (2)
Chương 131: Lão keo kiệt (2)
“Nâng bạc lên!”
Lão Quỷ sau khi đùa giỡn một phen với đám sơn tặc, quay đầu hô một tiếng.
Mấy sơn tặc thì nâng rương đi tới bên người lão Quỷ.
Lão Quỷ xoay người mở ra thùng gỗ đỏ, lộ ra bạc trắng bóng bên trong.
Nhìn thấy bạc trắng bóng kia, một đám sơn tặc cũng đều vẻ mặt hưng phấn, hít thở cũng trở nên dồn dập.
Bọn họ một lần này đi ra ngoài đoạt kho bạc, thu hoạch pha phong.
Bọn họ vẫn luôn chờ lão Quỷ chia thưởng cho bọn họ đây.
“Một lần này đánh thành Ninh Dương, các ngươi đám nhãi con này không làm lão tử mất mặt!”
“Đánh rất tốt!”
Lão Quỷ chỉ vào bạc trong rương nói: “Lão tử vẫn là câu nói kia, chỉ cần các ngươi nghe lời lão tử, lão tử không bạc đãi các ngươi!”
“Nơi này là ba trăm lượng bạc!”
Lão Quỷ cười hô: “Bây giờ thưởng hết cho các ngươi!”
“Mọi người vui vẻ nha!”
Một đám sơn tặc nghe nói chỉ có ba trăm lượng bạc, cũng nhìn nhau.
Bạc bọn họ một lần này cướp về ít nhất cũng có mấy vạn lượng.
Nhưng Quỷ gia này lấy ba trăm lượng ra thưởng cho bọn họ, vậy có phải quá ít rồi hay không?
“Quỷ gia, sao mới ba trăm lượng?” Có người nói ngay lập tức: “Chúng ta nhiều huynh đệ như vậy, thế này cũng không đủ chia nha.”
Trong trại bọn họ tính toán đâu ra đấy cũng có hơn ba trăm người đó.
Ba trăm lượng bạc này, mỗi người nhiều lắm mới được chia một lượng bạc.
Thế này chênh lệch quá lớn với trong lòng bọn họ, làm bọn họ trong lúc nhất thời có chút khó có thể tiếp nhận.
“Sao, chê ít à!”
Một đầu mục bên người Quỷ gia lập tức đứng dậy, sắc mặt không tốt.
“Huynh đệ chúng ta đi thành Ninh Dương một chuyến, không có công lao cũng có khổ lao chứ.” Sơn tặc kia mở miệng nói: “Giờ mỗi người có thể lấy một lượng bạc, chỗ này còn chưa đủ đi kỹ viện một chuyến đâu.”
“Đúng vậy.”
“Thế này cũng quá ít rồi.”
“Ít nhất cũng phải cho chúng ta mười lượng bạc chứ.”
“Trương Vân Xuyên kia cũng không keo kiệt như vậy nha.”
“...”
Đám sơn tặc vất vả chạy một chuyến, cũng cướp về mấy vạn lượng bạc.
Bọn họ cũng không trông cậy vào mỗi người được chia quá nhiều, nhưng chia cho bọn họ một lượng bạc, thật sự làm trong lòng bọn họ không thoải mái.
“Con mẹ nó!”
Đầu mục kia trực tiếp cất bước đi tới trước mặt sơn tặc kêu hung dữ nhất kia, nhấc chân đạp sơn tặc đó ngã xuống đất.
“Quỷ gia phát thưởng cho ngươi, ngươi không cảm kích Quỷ gia còn chưa tính!”
Đầu mục hướng về sơn tặc ngã xuống đất lại đạp mạnh thêm mấy cước.
“Ngươi con mẹ nó còn chê ít!”
“Cho ngươi mặt mũi mà không cần!”
“Lão tử đánh chết ngươi!”
Sơn tặc kia cũng ôm đầu lớn tiếng cầu xin tha thứ.
“Ta sai rồi, ta không dám nữa.”
“Trương gia ngài tha ta đi...”
Sơn tặc chung quanh thấy sơn tặc này bị đánh, cũng lộ ra sự đồng tình.
“Trương gia, hắn cũng là lời nói vô tâm thôi, ngươi tạm tha hắn một lần này đi.”
“Trương gia, ngài bớt nóng.”
“...”
Đám sơn tặc ùn ùn khuyên bảo, hy vọng đầu mục này buông tha cho một gã sơn tặc nói lỡ lời kia.
Quỷ gia đứng ở trên bậc thang, nhìn đầu mục đánh sơn tặc này, không nói một lời.
Đầu mục kia sau khi đánh cho sơn tặc mặt đầy máu, lúc này mới thở hồng hộc đứng lên.
“Một lũ lòng lang dạ sói này!”
Đầu mục nhìn lướt qua sơn tặc chung quanh, đổ ập xuống đầu mắng luôn một trận.
“Các ngươi ngày thường ăn của Quỷ gia, uống của Quỷ gia, đó đều là tự dưng biến ra à!”
“Nếu không có Quỷ gia, các ngươi con mẹ nó uống gió Tây Bắc đi!”
Đầu mục thở phì phì nói: “Quỷ gia phát bạc cho các ngươi, còn chê ít, ai con mẹ nó nếu cảm thấy không thoải mái, nhanh chóng thu thập đồ đạc cút đi!”
“Cút càng xa càng tốt!”
“Trong trại chúng ta không nuôi sói mắt trắng (kẻ vô ơn) như vậy!”
Một đám sơn tặc cũng bị mắng té tát, đều cúi đầu không nói lời nào, không khí tỏ ra có chút nguội lạnh.
“Được rồi, ngày đại hỉ đừng làm mất hứng thú!”
Quỷ gia cười mỉm mở miệng đánh sự trầm mặc.
“Các huynh đệ.” Quỷ gia bước lên một bước nói: “Không phải lão Quỷ ta keo kiệt.”
“Mà là trong trại này nhiều người như vậy ăn uống ỉa đái, cái nào không cần bạc?”
“Giờ nếu là bạc đều phát xuống tiêu xài, vậy ngày mai chúng ta phải uống gió Tây Bắc rồi.”
“Các ngươi nói có phải đạo lý này hay không?”
Lão Quỷ lời lẽ thấm thía nói: “Đương nhiên, bạc này, đó đều là các ngươi cướp về, cũng là thuộc về các ngươi, ta cũng không phải nuốt riêng của các ngươi.”
“Bây giờ chỉ là ta tạm thời giúp các ngươi bảo quản thôi.”
“Các ngươi nếu ai có thời điểm cần bạc, đến chỗ ta lấy là được.”
“Được rồi, chuyện này dừng ở đây!”
Lão Quỷ sau khi nói một phen, lúc này mới cười nói: “Chúng ta hôm nay ngày đại hỉ, chúng ta ăn miếng thịt to, uống ngụm rượu lớn, nên vui vẻ mới đúng!”
“Vui lên, đừng vì mấy lượng bạc, tổn thương hòa khí huynh đệ chúng ta.”
“Đều đừng thất thần nữa, giơ chén rượu lên!”
“Chúng ta hôm nay không say không về!”
Lão Quỷ cũng từ trong tay một huynh đệ bên cạnh cầm lấy chén rượu, kêu gọi mọi người nâng chén.
“Các huynh đệ, lão Quỷ ta kính các ngươi một chén!” Lão Quỷ lớn tiếng nói: “Một lần này nếu không phải các huynh đệ, vậy chúng ta liền không phát tài được!”
Trong lòng đám sơn tặc tuy không thoải mái.
Nhưng lão Quỷ cũng đã nói tới mức này rồi, bọn họ cũng không có cách nào khác.
“Các huynh đệ, sao có thể để Quỷ gia kính chúng ta chứ!”
Đầu mục kia lớn tiếng nói: “Chúng ta kính Quỷ gia một chén rượu trước, cảm tạ Quỷ gia thưởng bạc cho chúng ta!”