Chương 1312: Xin chiến! (2)
Chương 1312: Xin chiến! (2)
Các thân vệ này của Trương Vân Xuyên đều là từ bộ đội tuyến đầu điều động tướng sĩ có công, là vì giữ lại bên người mình bồi dưỡng bọn họ.
Những người này có thể lập công, đều là trong đống người chết bò ra, trên tay từng dính máu.
Toàn thân bọn họ lộ ra sát khí nồng đậm, nhìn về phía đám người Tôn Chí Hổ, sắc mặt không tốt.
Nhìn thấy thân vệ của Trương Đại Lang một lời không hợp liền vây lên, điều này làm sắc mặt Tôn Chí Hổ cùng Ngụy Vũ rất khó coi.
Đội quan thân vệ nhìn bọn Tôn Chí Hổ cùng Ngụy Vũ một lần, sắc mặt nghiêm túc.
Bọn họ phụ trách thủ vệ nơi này, phải bảo đảm phủ đệ an nguy, tự nhiên không dám có chút lơi lỏng.
Những người này tuy nhìn như là kẻ làm quan, nhưng ai biết là thật hay giả, cho nên ánh mắt bọn họ đề phòng.
Đội quan thân vệ lớn tiếng chất vấn: “Các ngươi rốt cuộc là ai, ở đây có gì muốn làm sao?”
“Lão tử là cha ngươi!”
Tôn Chí Hổ thân ở địa vị cao quá lâu rồi, cho nên cũng rất kiêu căng.
Bây giờ động tác của các thân vệ dưới trướng Trương Vân Xuyên khiến hắn giận không nhịn được, cảm thấy mình bị khiêu khích.
“Ài, lão Tôn, lão Tôn, đừng kích động.”
Ngụy Vũ thấy tên đại ngốc này cảm xúc kích động muốn xông lên ra tay, hắn lập tức kéo gã lại.
Hắn là biết Tôn Chí Hổ tính tình thối, có một số thời điểm máu nóng dâng lên, liền không quan tâm gì hết.
Gã cũng không nhìn xem đây là trường hợp nào.
Gã cho dù muốn phát tác, cũng phải xem xem đối phương là ai.
Nơi này chính là chỗ Tả Kỵ quân Trương Đô đốc ngủ lại, đối phương cũng là thân vệ của Trương Đô đốc.
Đánh chó còn phải ngó mặt chủ.
Bọn họ tuy là phó tướng Tả Kỵ quân tôn quý, nhưng ở nơi này gây gổ mà nói, đó là tự mình chuốc lấy cực khổ.
“Tiểu huynh đệ, ta là phó tướng Tả Kỵ quân Ngụy Vũ, vị này là Tôn Chí Hổ Tôn tướng quân!”
Ngụy Vũ sau khi trấn an Tôn Chí Hổ, cười tủm tỉm nói: “Chúng ta vừa tới Hải Châu, không phải lập tức tới bái phỏng Trương Đô đốc sao.”
“Không biết Trương Đô đốc ở bên trong hay không, nếu có làm phiền tiểu huynh đệ thông bẩm một phen.”
Đội quan thân vệ thấy bọn họ biểu lộ thân phận, trong lòng hơi giật mình.
Hắn không ngờ hai người này là phó tướng Tả Kỵ quân bọn họ, khó trách làm việc mãnh liệt bá đạo như vậy, một lời không hợp liền muốn mắng người đánh người.
“Có chuyện gì vậy?”
Lúc này, Đô úy Thân Vệ doanh Mạnh Bằng sau khi nghe được bẩm báo, xuất hiện ở cửa phủ đệ.
Đội quan thân vệ đi tới bên người Mạnh Bằng, thì thầm vài câu đối với hắn.
Đô úy Mạnh Bằng là nhận ra hai vị này, dù sao hắn đã đi Giang Châu, lúc trước rời khỏi Giang Châu, hai vị phó tướng này là đi chung với bọn họ.
“Bọn họ đúng là phó tướng Tả Kỵ quân ta.”
Mạnh Bằng nói với đội quan thân vệ: “Bảo người của ngươi tản ra đi, ta dẫn bọn họ đi vào.”
“Vâng!”
Đội quan sau khi xác nhận đối phương là phó tướng Tả Kỵ quân, lập tức vung tay, thân vệ vây quanh đám Ngụy Vũ cùng Tôn Chí Hổ lại đồng loạt xoay người về tới cương vị của mình.
Đô úy Mạnh Bằng cất bước nghênh đón.
Mạnh Bằng ôm quyền cười nói: “Hai vị tướng quân, huynh đệ phía dưới không biết các ngươi, đã đắc tội nhiều, vẫn xin bao dung nhiều hơn nha!”
Tôn Chí Hổ trừng mắt nhìn đội quan thân vệ kia một cái, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh.
Ngụy Vũ thì cười tủm tỉm nói: “Không sao, không sao.”
“Không biết Trương Đô đốc có đây không?”
“Có ạ.”
“Ta dẫn hai vị tướng quân vào đi.”
Mạnh Bằng chỉ chỉ hộ vệ tùy tùng phía sau bọn họ, nói: “Trong phủ đệ này chật hẹp, vẫn mời bọn họ tạm thời ở lại bên ngoài chờ một phen.”
Ngụy Vũ gật gật đầu nói: “Vậy làm phiền tiểu huynh đệ rồi.”
Đô úy Mạnh Bằng dẫn hai người tới phòng khách.
Một lát sau, Trương Vân Xuyên cũng xuất hiện ở phòng khách.
“Ngụy tướng quân, Tôn tướng quân, các ngươi đến rồi à?”
Trương Vân Xuyên nhìn hai người ngồi ở trong phòng khách, cười chào hỏi.
Hai người vội đứng dậy chào.
“Đô đốc đại nhân, chúng ta mấy ngày trước thân thể không khoẻ, cho nên lưu lại ở Long Hưng phủ thêm mấy ngày tĩnh dưỡng.”
Ngụy Vũ mở miệng thỉnh tội: “Bây giờ mới chạy tới, còn xin Đô đốc đại nhân trách phạt nha.”
“Ài, ai còn không có một cái tam tai lục bệnh, dù sao chúng ta không phải thần tiên, sinh bệnh đó là thường tình con người mà.”
“Ngồi, ngồi xuống nói chuyện.”
Trương Vân Xuyên nhiệt tình bảo bọn họ vào ngồi.
Trương Vân Xuyên cũng tự mình đi đến vị trí đứng đầu, xoay người ngồi xuống.
Trương Vân Xuyên nhìn hai người, quan tâm hỏi: “Thân thể các ngươi bây giờ đã khá hơn chút nào chưa?”
Ngụy Vũ vội nói: “Khỏe rồi, ta đã khỏi hẳn rồi.”
Tôn Chí Hổ phụ họa nói: “Ta cũng khỏi rồi.”
Trương Vân Xuyên vui vẻ nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt!”
“Nhưng các ngươi vừa khỏi, còn phải tĩnh dưỡng thật tốt mới được.”
Trương Vân Xuyên nghĩ một chút, sau đó nói: “Như vậy đi, các ngươi trước quản lý trị liệu thương binh cùng thu thập lương thảo của Tả Kỵ quân chúng ta...”
Hai vị này tuy là phó tướng Tả Kỵ quân, nhưng Trương Vân Xuyên cũng không muốn để bọn họ nắm giữ thực quyền, cho nên chuẩn bị ném cho bọn hắn một ít việc vặt.
Ngụy Vũ cùng Tôn Chí Hổ sau khi nhìn nhau một cái, tự nhiên đã hiểu ý tứ vị Đô đốc đại nhân này.