Chương 1315: Dính chặt rồi (1)
Chương 1315: Dính chặt rồi (1)
Điền Trung Kiệt cười mắng: “Lão tử không có thời gian rỗi quản việc nhà ngươi đâu, trừ phi ngươi cũng giới thiệu một nữ nhân cho ta.”
“Hả, cái này quả thật có.”
“ Thẩm Uyển Nhi kia có một biểu muội, bộ dạng cũng là chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, nếu không ta làm Nguyệt lão một hồi, giật dây cho các ngươi?”
Điền Trung Kiệt lộ vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Thật hay giả?”
Điền Trung Kiệt và Tiền Phú Quý là lão huynh đệ trên Cửu Phong sơn, quan hệ với nhau không tệ.
Tiền Phú Quý mời ăn cơm, Điền Trung Kiệt cũng phá lệ, uống không ít rượu.
Hai người từ chạng vạng uống đến trời tối, chén chú chén anh, uống rất tận hứng.
“Ngươi uống trước, ta đi nhà xí một chuyến!”
Nhìn Tiền Phú Quý đã uống tới mặt đỏ lên, Điền Trung Kiệt sau khi đánh tiếng một phen, đứng dậy đi xuống lầu.
Nhà xí Thanh Phong tửu lâu ở hậu viện, Điền Trung Kiệt sau khi hỏi chỗ, trực tiếp đi tới hậu viện.
Sau khi đi tiểu xong trong nhà xí, Điền Trung Kiệt cảm giác cả người thoải mái hơn không ít.
Khi hắn từ nhà xí chui ra, chuẩn bị quay về.
Đột nhiên ánh mắt liếc thấy một thanh niên mặc thường phục cũng xuất hiện ở trong hậu viện.
Người hắn rất quen mắt, rõ ràng là Nghiêm Bình người phụ trách Quân Tình ti bọn họ ở Hải Châu.
Hắn đang muốn đi ra nhà xí qua đó chào hỏi, lại đột nhiên nhìn thấy một người trung niên từ trong một gian phòng hậu viện đi ra.
“Lão Nghiêm, ngươi sao giờ mới đến.”
Người trung niên thấy được Nghiêm Bình, có chút trách cứ nói: “Ta đang chuẩn bị đi tìm ngươi đó.”
“Thật ngại quá, ta có việc chậm trễ một phen.”
Nghiêm Bình hướng về căn phòng đó nhìn một lần, sau đó hỏi: “Hương chủ đến chưa?”
“Ừm, đến rồi.”
Người trung niên đề phòng nhìn quét chung quanh một cái, sau đó nói: “Đi thôi, chỉ chờ ngươi đó.”
Người trung niên cùng Nghiêm Bình thấp giọng nói chuyện, tiến vào căn phòng sáng đèn.
Điền Trung Kiệt hướng về sân bên kia quan sát một phen, nhìn thấy một hán tử nai nịt gọn gàng đứng ở bên cạnh phòng, đang cảnh giác nhìn chằm chằm chung quanh.
Buổi tối muộn vậy nhìn thấy người dưới trướng mình tựa như ở nơi này bí mật gặp ai đó, điều này làm trong lòng Điền Trung Kiệt rất tò mò.
Hương chủ trong miệng hắn là ai?
Tất cả cái này đều khiến trong lòng Điền Trung Kiệt nghi hoặc, hắn quyết định làm rõ tình huống.
Hắn sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, cũng chưa quay về nhã gian lầu hai.
Hắn trực tiếp ra khỏi Thanh Phong tửu lâu, lượn một vòng, thân thủ nhanh nhẹn trèo tường lọt vào tiểu viện phía sau.
Hắn rón ra rón rén khom lưng đi tới dưới chân tường cửa sổ căn phòng sáng đèn kia, đưa tay chọc một cái lỗ nhỏ ở trên cửa sổ giấy.
Hắn xuyên qua lỗ nhỏ, thấy rõ tình huống trong phòng.
Chỉ thấy trong phòng sáng ánh nến, hơn hai mươi người bọn Nghiêm Bình ngồi nghiêm chỉnh, trong đó thế mà có vài quan quân Tả Kỵ quân.
Ngồi ở thủ vị là một người trung niên mặc thường phục, người này hắn trái lại không biết.
Chỉ là thấy bọn Nghiêm Bình đối với người này tựa như rất kính sợ.
Sau khi thấy một màn như vậy, Điền Trung Kiệt nhíu mày.
Sau khi hắn nghe rõ nội dung nói chuyện bên trong, vẻ mặt Điền Trung Kiệt đầy chấn động, trong lòng hắn nhấc lên cơn sóng gió động trời.
“Đạp đạp!”
Có tiếng bước chân vang lên, Điền Trung Kiệt không dám ở lâu, lập tức rời khỏi dưới cửa sổ, ẩn thân đến trong bóng đêm.
Có điếm tiểu nhị bưng rượu và thức ăn đưa tới.
Hán tử kia thủ vệ ở cửa tiếp nhận rượu và thức ăn, tự mình vào sân.
Đợi sau khi hán tử kia đẩy cửa vào phòng, Điền Trung Kiệt vẻ mặt ngưng trọng thì lắc mình rời khỏi tiểu viện, quay trở về nhã gian Thanh Phong tửu lâu.
“Ta nói lão Điền, ngươi sao đi lâu như vậy?”
Tiền Phú Quý nhìn Điền Trung Kiệt quay về, thầm oán nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi rớt xuống trong nhà vệ sinh đó.”
Điền Trung Kiệt cười cười, chưa nói chuyện.
Tiền Phú Quý bảo Điền Trung Kiệt: “Đến đến đến, ta lại gọi mấy món nhắm rượu, tối nay chúng ta không say không về!”
“Lão Tiền, tối nay chúng ta không uống nữa.”
Điền Trung Kiệt vẻ mặt áy náy nói với Tiền Phú Quý: “Ta nơi này có chút việc, cần phải đi về xử lý một phen.”
“Để sau ta mời khách, chúng ta đến lúc đó lại gọi cả huynh đệ khác tới, đến lúc đó vui vẻ một phen!”
Thấy Điền Trung Kiệt có việc phải đi, Tiền Phú Quý cười mắng: “Ngươi con mẹ nó cũng thật mất hứng!”
“Được rồi, ngươi là người bận rộn, ta cũng không thể chậm trễ việc của ngươi.”
Tiền Phú Quý cũng đứng lên nói: “Ngươi không uống, ta uống một mình cũng không thú vị.”
Hắn hướng bên ngoài hô: “Điếm tiểu nhị, tính tiền!”
Điền Trung Kiệt cùng Tiền Phú Quý sau khi tính tiền, rời khỏi Thanh Phong tửu lâu.
...
Tiền tuyến Phục Châu, Trấn Nam quân cùng Hữu Kỵ quân đã xác nhập một chỗ.
Tuy đã vào đêm, nhưng Trấn Nam quân và Hữu Kỵ quân lại không có ai ngủ nghỉ, mọi người đều cầm đao mặc giáp, như đối mặt đại địch.
Ở ngoài doanh địa bọn họ, Phục Châu quân bố trí máy bắn đá đang tiến hành tập kích quấy rối đối với bọn họ.
“Ầm!”
Mặt đất rung chuyển, một chỗ doanh trướng bị tảng đá từ trên trời giáng xuống đập trúng.
“A!”
Chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết vang lên, binh sĩ Trấn Nam quân trong doanh trướng liền có người bị đập xương cốt vỡ vụn, máu thịt be bét.