Chương 1318: Cuộc thi (1)
Chương 1318: Cuộc thi (1)
Ở sau khi thoáng chuẩn bị một phen, dẫn theo mấy tùy tùng hộ vệ, trực tiếp ra khỏi đại doanh, đi thẳng về phía binh doanh Phục Châu.
Bọn họ rời doanh không lâu, kỵ binh Phục Châu lượn lờ liền bao vây bọn họ.
“Đang làm gì!”
Kỵ binh Phục Châu quân kéo cung cầm nỏ, lớn tiếng quát hỏi.
“Ta là Đông Nam Tiết Độ phủ Trưởng sử Lê Hàn Thu, ta muốn gặp Dương Văn Hậu tướng quân của các ngươi nói chuyện ngưng chiến, mời các ngươi thông bẩm một tiếng!”
Đối mặt kỵ binh Phục Châu quân hừng hực sát khí xung quanh, Lê Hàn Thu sắc mặt thong dong, không có chút khiếp đảm.
Kỵ binh Phục Châu quân sau khi nghe đại danh Lê Hàn Thu, trong lòng chấn động.
Bọn họ không ngờ đại nhân vật bực này thế mà tự mình tới đây.
“Đi, hướng đại tướng quân bẩm báo, nói Đông Nam Tiết Độ phủ Trưởng sử Lê Hàn Thu tới đàm phán giảng hòa!”
Quan quân dẫn đầu quay đầu phân phó một tiếng, một kỵ binh Phục Châu hai chân kẹp bụng ngựa, hướng về phía đại doanh chạy đi.
Bọn Lê Hàn Thu không chờ đợi bao lâu, một đội kỵ binh đã chạy ra khỏi đại doanh Phục Châu quân, đón đám người Lê Hàn Thu vào đại doanh Phục Châu.
Hộ vệ của Lê Hàn Thu bị giải trừ võ trang, một mình lão được dẫn vào trung quân đại trướng đề phòng nghiêm ngặt.
Trong trung quân đại trướng Phục Châu quân rộng rãi sáng ngời, Uy Vũ tướng quân Dương Văn Hậu đội mũ mặc giáp, ngồi ở vị trí đứng đầu.
Ngồi hai bên là mấy chục tướng lĩnh long tinh hổ mạnh mẽ.
Nhìn thấy Lê Hàn Thu đi vào, ánh mắt bọn họ đồng loạt hướng về phía lão, đằng đằng sát khí.
Bước chân Lê Hàn Thu hơi khựng lại, sau đó sải bước đi về phía trước.
“Đông Nam Tiết Độ phủ Trưởng sử Lê Hàn Thu, ra mắt Dương đại tướng quân.”
Lê Hàn Thu sau khi đứng lại, hơi thi lễ đối với Dương Văn Hậu.
Uy Vũ tướng quân Dương Văn Hậu đánh giá Lê Hàn Thu một phen, sau đó nói: “Đại danh Lê Trưởng sử ta sớm có nghe nói, hôm nay vừa gặp, quả nhiên là khí độ bất phàm!”
“Người đâu, lấy ghế!”
Lập tức có thân vệ đưa đến một cái ghế, đặt ở phía sau Lê Hàn Thu.
“Đa tạ!”
Lê Hàn Thu hơi chắp tay, sau đó xoay người ngồi xuống.
Dương Văn Hậu đợi sau khi Lê Hàn Thu ngồi xuống, trực tiếp mở miệng hỏi: “Nghe nói Lê Trưởng sử là tới đàm phán giảng hòa?”
“Dương đại tướng quân, lần này quân ta vì truy kích phản quân, tùy tiện tiến vào Phục Châu, thật sự là một hiểu lầm.”
“Tiết Độ sứ đại nhân nhà ta sau khi biết được, cũng tức giận không thôi, cho nên đặc biệt phái ta đến đốc xúc rút quân ngưng chiến, đồng thời nhận lỗi với Phục Châu Ninh vương gia cùng Dương đại tướng quân.”
“Hiểu lầm? ?”
“Ha ha ha ha!”
Sau khi nghe xong Lê Hàn Thu nói, Dương Văn Hậu cười ha ha, các tướng lĩnh chung quanh cũng đều lộ ra nụ cười trào phúng.
“Dương đại tướng quân, oan gia nên cởi không nên thắt, Đông Nam Tiết Độ phủ chúng ta cùng Phục Châu ở gần nhau, luôn là láng giềng hòa thuận hữu hảo.”
“Một lần này tạo thành hiểu lầm như vậy, chúng ta cũng bày tỏ rất xin lỗi.”
Lê Hàn Thu nói: “Còn xin Dương đại tướng quân xem ở trên phần chúng ta vẫn luôn giao hảo, có thể bãi binh ngưng chiến, hai nhà lại tốt đẹp như lúc ban đầu.”
“Bãi binh ngưng chiến cũng không phải không thể được!”
Dương Văn Hậu khuôn mặt lạnh lùng nói: “Một lần này các ngươi công thành trì ta, giết dân chúng ta, dẫn tới mấy huyện Vĩnh An phủ sinh linh đồ thán!”
“Như vậy đi, các ngươi bồi thường năm ngàn vạn lượng bạc tới đây, ta liền bãi binh ngưng chiến!”
Lời của Dương Văn Hậu khiến Lê Hàn Thu nhíu mày.
“Dương đại tướng quân, ta một lần này là ôm mười phần thành ý tới...”
…
Hải Châu, Lâm Chương huyện.
Thành đông, ngoài một trường tư thục, sáng sớm đã tụ tập rất nhiều lưu dân quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt.
Trương Vân Xuyên từ sau khi ở Long Hưng phủ bên kia giải cứu một đám nữ tử lưu dân, hơn nữa cố ý tuyên truyền mình sẽ bảo hộ lưu dân Quang Châu Tiết Độ phủ chạy tới.
Bây giờ các nơi lưu dân cuồn cuộn không ngừng ùa vào cảnh nội Hải Châu, muốn đầu nhập vào hắn.
Trương Vân Xuyên đối với các lưu dân tới đầu nhập là ai đến cũng không từ chối.
Hắn tích cực phái người tiến hành an trí đối với bọn họ, đồng thời áp dụng phương thức lấy lao động đổi cứu trợ, lợi dụng lượng lớn nhân lực, để cải thiện cầu đường các phương tiện cơ sở của Hải Châu.
Tiết Độ phủ sau khi biết lượng lớn lưu dân ùa vào Hải Châu, cũng vẫn chưa ngăn cản.
Lúc trước Trương Vân Xuyên cũng viết tấu cho Tiết Độ sứ.
So với để các lưu dân này tản mạn khắp nơi ở các châu huyện, vào rừng làm cướp, không bằng tập trung lại một chỗ tiến hành quản thúc có hiệu quả.
Một khi bọn họ làm loạn mà nói, tập trung cùng một chỗ, cũng dễ trấn áp.
Mà không giống bây giờ, tản mạn khắp nơi, một khi làm loạn, khiến quan binh mệt mỏi.
Trong lưu dân từ Quang Châu Tiết Độ phủ chạy tới, không thiếu một số người đọc sách.
Trương Vân Xuyên cố ý dán bố cáo, quyết định ở Hải Châu đề bạt một đám người có tài cán, kẻ sĩ có kiến thức đều có thể báo danh, chọn người ưu tú trúng tuyển.
Trương Vân Xuyên không giống Đông Nam Tiết Độ phủ áp dụng chế độ đề cử như vậy.