Chương 1321: Tam Hương giáo (2)
Chương 1321: Tam Hương giáo (2)
“Ha ha!”
Một hán tử cười lạnh một tiếng.
“Ngươi không phải mới từ Tả Kỵ quân lĩnh năm lượng bạc sao, như thế nào, nhanh như vậy đã tiêu hết?”
Nghe lời này, vẻ mặt Tiêu Chính Minh trở nên có chút cứng ngắc.
Những người này sao biết được mình lĩnh năm lượng bạc?
Chẳng lẽ bọn họ đã sớm theo dõi mình?
“Cái này, cái này...”
Ánh mắt Tiêu Chính Minh lóe lên, cuối cùng cắn chặt răng, móc ra năm lượng bạc từ trên người.
Tiêu Chính Minh vẻ mặt sợ hãi giơ bạc nói: “Các vị, bạc đều ở chỗ này, ta cho các ngươi hết, van cầu các ngươi tha ta một con đường sống.”
Nhìn thấy bạc trong tay Tiêu Chính Minh, trên mặt mấy người lộ ra nét mặt hưng phấn.
Một hán tử lập tức cất bước tiến lên, lập tức đoạt lấy bạc trong tay Tiêu Chính Minh.
“Con mẹ nó!”
Hán tử kia sau khi cướp lấy bạc trong tay Tiêu Chính Minh, còn nhấc chân đá một cước lên bụng Tiêu Chính Minh.
“A!”
Tiêu Chính Minh bị đạp mạnh một cước, đau tới mức ôm bụng, thân thể cong thành hình cung.
Một hán tử tựa như cảm thấy trên đường lớn không an toàn, nhắc nhở mấy người khác.
“Giết chết hắn, ném vào trong rừng bên kia đi!”
Tiêu Chính Minh thấy hắn đã giao bạc còn muốn giết chết hắn, nhất thời cuống lên.
“Hảo hán gia, hảo hán gia, tha mạng!”
“Bạc ta đều cho các ngươi rồi, các ngươi tạm tha ta một mạng đi...”
“Tha cho ngươi một mạng?”
Một hán tử cười lạnh nâng tay cho Tiêu Chính Minh một cái tát.
“Ngươi con mẹ nó đắc tội người Tam Hương giáo chúng ta, ngươi còn muốn sống, ngươi nghĩ gì thế? ?”
“Tam Hương giáo?”
Sau khi nghe được lời này, vẻ mặt Tiêu Chính Minh đầy kinh ngạc.
Mấy người này lại là người Tam Hương giáo.
“Hảo hán gia, có phải có cái gì hiểu lầm hay không, ngươi cho ta một trăm lá gan, ta cũng không dám đắc tội người Tam Hương giáo các ngươi.”
“Ha ha!”
“Vậy được, ta để ngươi được chết rõ ràng!”
Hán tử này trừng mắt nhìn Tiêu Chính Minh, nói: “Ta nói thật cho ngươi biết đi, ngươi tố giác người làm rối kỉ cương kia, chính là người Tam Hương giáo chúng ta.”
Tiêu Chính Minh sau khi nghe được lời này, nhất thời đã hiểu.
Hóa ra mấy người này cùng thí sinh kia bị hắn tố giác là một bọn, đều là Tam Hương giáo.
Thấy mấy người này bộ dáng đằng đằng sát khí, trong lòng hắn kêu khổ không ngừng.
“Đừng chậm trễ thời gian, nhanh giết chết, bằng không có người tới đây nhìn thấy thì không ổn!”
Hán tử dẫn đầu kia sau khi nhét bạc vào trong túi áo mình, thúc giục mấy người khác.
Mấy người sau khi nghe được lời này, lập tức nắm lên cục đá trên mặt đất, muốn giết chết Tiêu Chính Minh.
Tiêu Chính Minh thấy thế, biết nếu không phản kháng nhắm chừng khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Hắn thừa dịp một hán tử không chú ý, xắn ống quần, từ trong ống quần rút ra một thanh đoản đao.
Đoản đao này còn là lúc trước hắn từ Hoành Sơn huyện đào tẩu, từ Uông gia lấy ra.
Hắn vẫn luôn buộc ở trên bắp chân của mình, dùng để phòng thân.
Hắn đột nhiên rút ra đoản đao, tất cả cái này xảy ra ở trong tích tắc, mấy người cũng chưa phản ứng lại.
“Phập!”
Tiêu Chính Minh mặt lộ hung quang, một đao hung hăng đâm vào trên cổ hán tử trước mặt này.
Đoản đao rút ra, máu tươi phun trào.
“Khè khè!”
Hán tử này ôm cái cổ trào máu của mình, vẻ mặt đầy hoảng sợ, hắn lảo đảo lui về phía sau, đặt mông ngồi ở dưới đất.
Mấy người khác đều ngây người.
Bọn họ không ngờ một kẻ nhìn qua gầy như củi, thế mà còn giấu binh khí.
“Phập!”
Một hán tử vừa giơ lên cục đá trong tay, Tiêu Chính Minh liền tung một cước ở trên bụng hắn.
Hán tử này bụng đau đớn, theo bản năng xoay người.
Tiêu Chính Minh túm lấy tóc hán tử này, hướng về cổ gã liền đâm mạnh mấy đao, vừa nhanh vừa hiểm.
Kiếp sống đào vong thời gian dài khiến Tiêu Chính Minh vị người đọc sách ngày xưa này cũng trở nên tàn nhẫn.
“Mẹ kiếp, giết chết hắn!”
Tiêu Chính Minh một hơi đánh ngã hai người, hai người khác giận tím mặt.
Bọn họ tức giận mắng, bổ nhào lên.
Tiêu Chính Minh vùng lên làm khó, hạ được hai người đã hao hết khí lực trên người hắn.
Đối mặt hai người bổ nhào tới, hắn không dám ham chiến, xoay người bỏ chạy.
Hai người này hùng hùng hổ hổ đuổi theo mấy trăm bước, chưa đuổi kịp Tiêu Chính Minh chạy về phía Lâm Chương huyện thành.
“Đừng đuổi nữa!”
Bọn họ lo lắng đồng bạn bị thương của mình, chỉ có thể oán hận bỏ qua truy kích, xoay người đi thăm dò thương thế của đồng bạn.
Tiêu Chính Minh một hơi chạy tới phụ cận cửa thành.
Sau khi nhìn thấy đối phương chưa đuổi kịp, hắn lúc này mới đặt mông ngồi ở trên mặt đất, há mồm thở hổn hển, mồ hôi như mưa rơi.
Nghĩ đến một màn mạo hiểm vừa rồi, Tiêu Chính Minh nghĩ mà sợ không thôi.
Mình thiếu chút nữa mạng nhỏ đã không còn.
Tam Hương giáo hắn là biết, đây là một tổ chức rất khổng lồ, thành viên đông đảo.
Chỉ là Tam Hương giáo không an phận gì cả, thường xuyên ở rất nhiều nơi càn quấy khởi nghĩa.
Cho nên Đại Chu triều đình đối với Tam Hương giáo vẫn luôn là thái độ chèn ép phong sát.
Bây giờ hắn ù ù cạc cạc đắc tội người của Tam Hương giáo, còn giết người của bọn họ.
Điều này làm hắn cảm thấy mình đây là xui xẻo, uống nước cũng rắt răng.
Tam Hương giáo này rất nhiều giáo chúng, một khi bọn họ muốn trả thù, mình nhắm chừng khó giữ được cái mạng nhỏ này.