Chương 1332: Trị bệnh cứu người (2)
Chương 1332: Trị bệnh cứu người (2)
Bọn họ không sợ khổ không sợ mệt, mang đường xá tàn phá ban đầu không chỉ tiến hành mở rộng, còn trải lên một tầng đá vụn.
Ở bên cạnh đường cách mỗi mười dặm, còn xây dựng một ít kho hàng lớn.
Ở lúc các lưu dân bận rộn khí thế ngất trời, ở dọc tuyến cũng có không ít binh sĩ Tả Kỵ quân tuần tra canh gác, duy trì trật tự.
Một nam nhân gánh bùn đất đi rồi đi, đột nhiên hai chân mềm nhũn, ngã cắm xuống đất.
Hai sọt bùn đất hắn gánh cũng ‘Rầm’ phân tán đầy đất.
“Đương gia, đương gia!”
Sau khi nhìn thấy hán tử này ngã xuống đất, một nữ nhân gầy như que củi cách đó không xa chạy vội tới.
Nàng ôm nam nhân hôn mê bất tỉnh, miệng sùi bọt mép, lớn tiếng khóc toáng lên.
“Làm sao thế?”
“Sao lại ngã xuống vậy?”
“...”
Lưu dân đang làm việc chung quanh đều tràn tới.
Bọn họ nhìn thấy nam nhân này hai mắt nhắm nghiền, miệng sùi bọt mép, đều chỉ trỏ, thấp giọng nghị luận.
Nữ nhân kia ôm nam nhân khóc lóc, nhưng nam nhân không có chút phản ứng nào.
“Cũng miệng sùi bọt mép rồi, xem ra là không sống nổi.”
“Ài, sao lại đột nhiên ngã xuống chứ.”
Người chung quanh nhìn nam nhân kia hai mắt nhắm nghiền, có người lắc đầu tiếc hận, có người khoanh tay xem náo nhiệt.
“Vị tiểu nương tử này, không bằng để ta xem cho hắn một chút.”
“Nói không chừng còn có thể cứu.”
Lúc này, trong đám người một người trung niên cũng mặc quần áo lưu dân mở miệng.
Mọi người đều hướng ánh mắt về phía người trung niên này.
Nữ nhân kia giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội xoay người dập đầu ‘bịch bịch’ đối với người trung niên.
Nữ nhân khóc nói: “Van cầu ngươi cứu nam nhân nhà ta đi!”
“Người một nhà chúng ta chạy nạn tới nơi đây, cha mẹ đều đã chết, hắn nếu không còn, ta cũng không sống nữa...”
Nghe được nữ nhân khóc lóc, người chung quanh đều sinh ra tâm lý thương hại.
“Vị tiểu nương tử này xin đứng lên.”
Người trung niên làm động tác đỡ một lần, nói: “Ta biết một chút phương pháp trị bệnh cứu người, có thể cứu hay không, để ta nhìn trước một cái.”
“Vâng, vâng.”
Nữ nhân vội tránh ra, người trung niên này ở dưới vô số ánh mắt nhìn vào, đi đến phía trước nam tử miệng sùi bọt mép ngồi xổm xuống, kiểm tra một phen đối với hắn.
Mọi người thấy hắn cau mày, trái tim đều treo lên.
Người trung niên này đột nhiên quay đầu phân phó: “Đi tìm một bát nước đến đây.”
Nữ nhân kia vội chen đám người ra, chạy về phía nơi nấu cơm.
Một lát sau, nữ nhân đó bưng một bát nước trở lại.
Chỉ thấy người trung niên này sau khi đón lấy nước, vòng quanh nam nhân ngã xuống đất miệng lẩm bẩm, xuôi chiều kim đồng hồ ba vòng, lại ngược chiều kim đồng hồ ba vòng.
Hắn lại từ trong lòng mình lấy ra một xấp bùa giấy vàng, dán ở trên đầu nam nhân kia.
Nhìn thấy một màn này, đám người vây xem đều vẻ mặt rùng mình, trở nên nghiêm túc.
Chỉ thấy nam nhân ngồi xổm xuống, trong miệng lẩm bẩm từ ngữ mơ hồ không rõ.
“Hồn trở về ——”
“Hồn trở về ——”
Chỉ nghe hắn đột nhiên quát lớn hai tiếng.
Nam nhân ngã xuống đất không dậy nổi kia đột nhiên chậm rãi mở mắt.
“Ta, ta đây là làm sao vậy?”
Nhìn thấy có người vây quanh một vòng, nam nhân này vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Sống rồi!”
“Sống rồi!”
“Gặp được thần tiên rồi!”
Nhìn thấy nam nhân này thế mà thật sự cứu sống lưu dân miệng sùi bọt mép, mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Đương gia, chàng làm ta sợ muốn chết!”
“Ta còn tưởng rằng chàng đi rồi.”
Nữ nhân đó nhìn thấy chồng nhà mình sống rồi, cũng vội chạy qua, vui quá mà khóc.
Lúc này, người trung niên trong tay bưng một bát nước mở miệng nhắc nhở: “Tà ma đã bị đuổi đi rồi, uống một bát nước này, về sau bảo đảm ngươi không sao.”
“Vị này là?”
Lưu dân kia vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Đương gia, mau cảm tạ vị ân nhân này, chính là hắn ra tay cứu chàng.”
Nữ nhân lôi kéo nam nhân nhà mình quỳ xuống lạy người trung niên ra tay cứu giúp.
“Không cần đa lễ.”
Người trung niên này tuy mặc lưu quần áo dân, nhưng nhẹ nhàng nho nhã, khiến mọi người tràn ngập hảo cảm.
Người trung niên thúc giục: “Mau uống nước này đi.”
“Vâng!”
Nam nhân tiếp nhận bát, uống một hơi cạn sạch nước.
Nam nhân buông bát xuống, trực tiếp quỳ dưới đất, vẻ mặt đầy cảm kích: “Xin hỏi cao tính đại danh của ân nhân, ngày khác ta nhất định tới nhà nói lời cảm tạ.”
“Chuyện cái nhấc tay mà thôi, không cần đa lễ.”
Nam nhân lại không thuận theo: “Ân nhân, nhất định phải lưu lại tục danh, ta về lập bài vị trường sinh cho ngài.”
“Ài, ngươi đã nhất định phải biết, vậy ta nói cho ngươi cũng không sao.”
“Ta chính là Lưu Ngọ Dương đệ tử của Vân Trung Quân.”
Sau khi nghe được lời này, người chung quanh ồ lên.
“Thì ra là đệ tử của Vân Trung Quân đại nhân, khó trách lợi hại như thế!”
“Ta nghe nói ngày hôm trước trong đại doanh lưu dân, có người ăn lầm cỏ độc, cũng là đệ tử Vân Trung Quân cứu trở về.”
“Vân Trung Quân là Bồ Tát sống cứu tử phù thương nha!”
“...”
Khi nghe nói người trung niên trước mắt này chính là đệ tử của Vân Trung Quân, ánh mắt mọi người nhìn về phía hắn đều trở nên vô cùng cung kính.
Dù sao Vân Trung Quân lời đồn là nhân vật thần tiên, đệ tử của hắn cũng đều lợi hại phi phàm.
Bọn họ không chỉ có năng lực có thể cứu chữa tử phù thương, hơn nữa yêu ma cũng đều có thể tiêu diệt dễ dàng.