Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 1345 - Chương 1345: Tử Chiến Không Hàng! (1)

Chương 1345: Tử chiến không hàng! (1) Chương 1345: Tử chiến không hàng! (1)

“Bốp!”

Uy Vũ tướng quân Dương Văn Hậu nâng roi ngựa liền quật về phía trên người quan quân kia.

“Đồ khốn kiếp, ai bảo ngươi giết người!”

Dương Văn Hậu tức giận không thôi liên tục quật quan quân kia hơn mười roi, lúc này mới sắc mặt xanh mét dừng tay chất vấn.

“Ta, ta...”

Quan quân đó lắp bắp, không biết giải thích như thế nào.

“Kéo xuống, đánh năm mươi quân côn!”

Lê Hàn Thu chính là một lợi thế quan trọng, đẩy lão đến trước mặt để lão chiêu hàng cùng uy hiếp tàn quân Trấn Nam quân, chỉ là một kế hoạch của hắn mà thôi.

Nhưng bây giờ Lê Hàn Thu thế mà bị chém, điều này làm Dương Văn Hậu rất tức giận.

“Lê lão đại nhân!”

Đám người Giang Vĩnh Dương tận mắt thấy Lê Hàn Thu bị một đao chém ngã, hai mắt trợn tròn, thanh âm bi thiết.

Lê Hàn Thu trước sau đảm nhiệm chức vị quan trọng của Tiết Độ phủ, ở Đông Nam Tiết Độ phủ uy vọng rất cao.

Bây giờ lão ở dưới vô số ánh mắt nhìn vào bị người Phục Châu giết chết, điều này đã khơi dậy phương diện Trấn Nam quân phẫn nộ.

“Lê lão đại nhân, ta xin lỗi ngươi nha!”

Nhìn thi thể Lê Hàn Thu nơi xa bị Phục Châu quân nâng đi xuống, Giang Vĩnh Dương tay vịn cọc gỗ, trong lòng đau thương hô to.

Một lần này nếu không phải mình xúc động xuất binh Phục Châu, Lê lão đại nhân cũng sẽ không đi đàm phán giảng hòa, cũng sẽ không bị giam.

Hôm nay vị lão đại nhân này vẫn luôn bảo hộ mình bị người Phục Châu giết, điều này làm hắn tự trách không thôi.

Cái chết của Lê Hàn Thu khiến Dương Văn Hậu cảm thấy mình mất đi một lợi thế quan trọng, hắn không có cách nào uy hiếp đám người Giang Vĩnh Dương nữa.

Đối mặt đám người Giang Vĩnh Dương không đầu hàng, hắn chỉ còn lại một con đường có thể đi, đó chính là vây công.

“Tiến công, bao vây tiêu diệt một đám tàn quân Trấn Nam quân này!”

“Nói cho người phía dưới, Giang Vĩnh Dương ta muốn còn sống!”

Dương Văn Hậu hạ đạt mệnh lệnh tiến công, hy vọng mau chóng dọn sạch một đám tàn quân Trấn Nam quân này.

Dù sao hắn còn có chuyện càng quan trọng hơn phải làm.

Trấn Nam quân bị diệt, Hữu Kỵ quân cũng hầu như bị một mũi bộ đội khác hắn phái ra đánh sụp đổ.

Chỉ cần tiêu diệt hai mũi quân đội này, vậy bọn họ liền có thể mang theo uy thế đại thắng, đánh vào Đông Nam Tiết Độ phủ!



Uy Vũ tướng quân Dương Văn Hậu vội vã dọn sạch một đám tàn quân Trấn Nam quân này, đi công chiếm càng nhiều thành trì cùng đất đai hơn.

Vì thế một trận này hắn là tình thế bắt buộc!

Hơn vạn Phục Châu quân tựa như thủy triều dâng trào, hướng về ngọn núi nhỏ Trấn Nam quân chiếm cứ chen chúc mà đi.

“Giết!”

Trống trận như sấm dậy, tiếng hô giết vang vọng núi non hoang dã.

Đứng ở đỉnh núi nhìn xuống phía dưới, binh khí lóng lánh hàn quang kia trong Phục Châu quân đông nghìn nghịt, làm da đầu người ta phát tê.

“Đại công tử, nơi này quá hung hiểm rồi!”

Thân vệ tùy tùng nhìn từng mũi tên rít lên lao tới, vội dùng tấm khiên bảo vệ đại công tử Giang Vĩnh Dương, yểm hộ hắn hướng đỉnh núi rút lui.

“Tử chiến không hàng!”

Đại công tử Giang Vĩnh Dương nhìn các tướng sĩ Trấn Nam quân kia, rống lớn: “Chỉ cần ta còn sống, ta sẽ không sẽ bạc đãi các ngươi!”

“Ai chết rồi, trong nhà ta sẽ tặng năm mươi lượng bạc trợ cấp, ban thưởng mười mẫu ruộng!”

“Ai còn sống, thưởng ba trăm lượng bạc, ban thưởng mười mẫu ruộng!”

Cái chết của Lê Hàn Thu khiến Giang Vĩnh Dương từ bỏ ảo tưởng đàm phán giảng hòa.

Sống chết trước mắt, hắn không thể không lại hướng tướng sĩ dưới trướng hứa hẹn, để hy vọng bọn họ có thể trụ vững Phục Châu quân, thủ vững đợi viện quân.

Lời của đại công tử Giang Vĩnh Dương khiến vẻ mặt các binh sĩ Trấn Nam quân có biến hóa.

Lúc này, các Đô úy xuất thân tầng dưới chót kia cầm đao đứng dậy.

“Các huynh đệ!”

“Chúng ta đã bị vây chết!”

“Không muốn chết, thì cầm hàng liều mạng với bọn họ!”

Chỉ thấy một Đô úy giơ cao trường đao trong tay, hùng hùng hổ hổ hướng về dưới núi lao đi.

“Đám chó rác rưởi Phục Châu, lão tử giết chết các ngươi!”

Đô úy này là tầng dưới chót leo lên, rất có uy vọng ở trong cảm nhận của các binh sĩ.

Nhìn thấy hắn dẫn đầu lao lên, hơn mười binh sĩ Trấn Nam quân quen biết với hắn cũng rống giận một tiếng, cầm đao theo sát sau đó.

“Giết!”

Lần lượt từng binh sĩ Trấn Nam quân cầm đao đi lên theo, rất nhanh đã hội tụ thành vì một lực lượng khổng lồ.

“Ầm!”

Đô úy cầm đầu dẫn đầu đánh giáp lá cà với Phục Châu quân.

Chỉ thấy hắn rống giận một tiếng, trực tiếp lao vào trong đội ngũ Phục Châu quân.

Phục Châu quân đang đánh nghi binh đã bị hắn húc ngã vài người ngay tại chỗ.

“Phập!”

Đao trong tay Đô úy đâm ra như tia chớp.

Khi đao rút ra, mang ra cả đống máu tươi, một gã Phục Châu quân ngã ngửa xuống đất.

Từng binh sĩ Trấn Nam quân từ trên núi lao xuống, tựa như mãnh hổ xuống núi, lao vào trong đội ngũ tiến công của Phục Châu quân.

Phục Châu quân vốn là đánh nghi binh, cả tuyến xung phong nhất thời bị đảo loạn.

Ở trong tiếng binh khí va chạm leng keng, hai bên ở trên núi tràn đầy bụi gai bụi cây cận chiến chém giết.

“Phập!”

Trường đao bổ chém, máu thịt bay tứ tung.

Không ngừng có binh sĩ hai bên mất mạng quay cuồng hướng bên trên bên dưới ngã nhào.
Bình Luận (0)
Comment