Chương 1347: Tuyệt cảnh! (1)
Chương 1347: Tuyệt cảnh! (1)
Nhưng chỉ một ngày thời gian, bọn họ chỉ còn sót lại hơn một ngàn người.
Nếu không phải bọn họ bây giờ hãm sâu vòng vây, thương vong lớn như vậy, một ngàn người còn lại đã sớm chạy tan hết.
Nhưng bây giờ bọn họ không chỗ nào để trốn, chỉ có thể ôm đoàn cùng một chỗ.
“Chẳng lẽ trời thật sự muốn diệt ta sao? ?”
Giang Vĩnh Dương nhìn bầu trời dần dần tối xuống, trong lòng có chút dao động.
Màn đêm buông xuống, lửa trại đang thiêu đốt lách tách.
Đại công tử Giang Vĩnh Dương ngồi ở cạnh đống lửa, dùng cành cây khều đống lửa, đôi mắt vô thần.
Trong bóng đêm không ngừng có thương binh bên bờ vực tử vong kêu thảm, thanh âm thống khổ tuyệt vọng đó khiến không khí rất áp lực.
Mấy ngày liền thua trận khiến cảm xúc của vị đại công tử tâm cao khí ngạo này rất thấp, trong lòng cũng vô cùng uể oải.
Phòng tuyến tâm lý của Giang Vĩnh Dương đã sụp đổ, hắn đang tự hỏi nên đầu hàng giữ một cái mạng hay không.
“Các ngươi làm gì!”
Đột nhiên, thân vệ phát ra tiếng quát lạnh lùng.
Giang Vĩnh Dương ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong bóng đêm mấy chục binh sĩ áo giáp tàn phá đang cầm đao tranh chấp với thân vệ của mình.
“Chúng ta thật sự là quá đói rồi!”
“Ta muốn giết ngựa đỡ đói!”
“...”
Chung quanh bóng người lấp ló, không ngừng có binh sĩ hội tụ đến.
Bọn họ nhìn chằm chằm ngựa của đại công tử Giang Vĩnh Dương cùng các thân vệ, trong mắt bọn họ toát ra ánh sáng xanh lét.
“Các ngươi đám khốn kiếp này!”
“Đây chính là vật cưỡi của đại công tử, đáng giá ngàn vàng, sao có thể làm thịt để ăn!”
Thân vệ lớn tiếng quát mắng đám tàn binh Trấn Nam quân này, nhưng đám tàn binh này lại không nhúc nhích.
Có binh sĩ lớn tiếng ồn ào: “Không giết ngựa cũng được, vậy ngươi cho chúng ta lương thực!”
“Chúng ta ở nơi này huyết chiến với Phục Châu quân, rất nhiều huynh đệ đã chết cũng chưa được ăn một bữa no!”
“Ta nói không chừng ngày mai cũng sẽ chết, ta không muốn làm quỷ chết đói!”
“Đúng, chúng ta không muốn làm quỷ chết đói!”
“Các tử tù kia trước khi chết còn có thể ăn một bữa no, chúng ta chém giết đẫm máu, sao có thể không được giết ngựa ăn thịt!”
“Tránh ra, bằng không, ngay cả ngươi cùng nhau làm thịt!”
“...”
Chiến bại, cạn lương thực, bị thương, tử vong những thứ này đều đang tàn phá ý chí của đám tàn quân Trấn Nam quân này.
Bọn họ lúc trước còn có thể duy trì tôn ti cao thấp.
Cho dù trong lòng bất mãn đối với đại công tử Giang Vĩnh Dương, nhưng cũng chỉ là âm thầm oán giận.
Nhưng bây giờ bọn họ bị vây trên ngọn núi nhỏ này, không có đường sống, không có lương thảo, cái này làm cảm xúc của bọn họ cũng không ổn định nữa.
Đại công tử Giang Vĩnh Dương nhìn các binh sĩ lớn tiếng kêu la trong bóng đêm, không hiểu sao sau lưng dâng lên một cơn lạnh toát.
Nếu là không giết ngựa chiến cho bọn họ ăn, vậy bọn họ nhất định là sẽ không từ bỏ ý đồ.
Một khi cảm xúc của bọn họ mất khống chế, nói không chừng sẽ cắt đầu mình đi đầu nhập Phục Châu quân.
Nghĩ đến đây, Giang Vĩnh Dương vội đứng dậy.
Hắn biết, mình phải làm một chút gì đó, để ổn định cục diện.
Giang Vĩnh Dương lớn tiếng phân phó: “Mang ngựa giết hết, để các tướng sĩ ăn một bữa no!”
Thân vệ không nỡ: “Đại công tử, đó là ngựa quý từ phương Bắc dùng nhiều tiền mua...”
“Ngựa quý lại như thế nào, chỉ là một ít súc sinh mà thôi, lấy cho các tướng sĩ lấp bụng, chung quy có thể có một chút tác dụng.”
Sau khi nghe được lời này, ấn tượng của các binh sĩ Trấn Nam quân đối với vị đại công tử này có điều đổi mới.
Một ít người dẫn đầu ồn ào muốn ăn thịt ngựa càng hổ thẹn cúi đầu.
Bọn họ ăn thịt ngựa là giả, trên thực tế là muốn phát tiết bất mãn trong lòng mà thôi.
Đại công tử Giang Vĩnh Dương nói với các binh sĩ vây tụ tới: “Bây giờ chúng ta tình cảnh gian nan, còn hy vọng các vị tướng sĩ phải đồng lòng hợp sức, cùng nhau vượt cửa ải khó khăn.”
Ở dưới đại công tử Giang Vĩnh Dương phân phó, ngựa của hắn cùng một ít tướng lĩnh, thân vệ bị đã binh sĩ Trấn Nam quân quá đói ùa lên, loạn đao chém ngã xuống đất.
Rất nhiều binh sĩ Trấn Nam quân lao lên, ghét vào vết thương ồ ạt chảy múa kia bắt đầu út, miệng dính đầy máu tươi.
“Sảng khoái, sảng khoái!”
Các binh sĩ Trấn Nam quân chém giết toàn bộ ngựa.
Bọn họ đốt lên từng đống lửa trại, trực tiếp nướng thịt ngựa máu tươi đầm đìa, thậm chí còn chưa nướng chín, đã bị một ít binh sĩ trực tiếp nuốt vào bụng.
Một màn thấy như vậy, đại công tử Giang Vĩnh Dương có chút buồn nôn.
Thịt ngựa cuối cùng khiến bụng các binh sĩ Trấn Nam quân không trống trơn nữa, thể lực cũng khôi phục không ít.
Nhưng liên tục ác chiến làm bọn họ hầu như mỗi người đều có vết thương.
Đặc biệt rất nhiều binh sĩ bị thương nặng, bọn họ nằm ở trên mặt đất, bất lực rên rỉ.
Đại công tử Giang Vĩnh Dương chỉ có thể trơ mắt nhìn từng binh sĩ chết đi, sau đó bị nâng đến giữa sườn núi, xếp thành bức tường ngăn cản kẻ địch đánh lên núi.
Trời làm chăn đất làm giường, điều kiện ác liệt, tiếng kêu rên của thương binh cùng tiền đồ vận mệnh u ám khiến Giang Vĩnh Dương trằn trọc khó ngủ.
Lúc trời gần sáng, hắn lúc này mới quấn một tấm thảm mơ mơ màng màng ngủ một lúc.
Nhưng vừa ngủ không lâu, hắn đã bị tiếng ồn ào đánh thức.