Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 1349 - Chương 1349: Bất Chấp Mọi Giá!

Chương 1349: Bất chấp mọi giá! Chương 1349: Bất chấp mọi giá!

Ngày đó bọn Lê Tử Quân ở lúc chặt đứt liên hệ với đám người đại công tử Giang Vĩnh Dương, hắn đã dự cảm được tình huống không thích hợp.

Hắn lập tức phái người điều tra, sau khi biết được Hứa Khâu huyện bị Phục Châu quân một lần nữa chiếm lĩnh.

Hắn lập tức ý thức được, đại công tử dẫn Trấn Nam quân, Hữu Kỵ quân một mình xâm nhập, hôm nay đường lui bị chặt đứt, rất nguy hiểm.

Cho nên hắn trực tiếp dẫn Tuần Phòng quân tiến vào cảnh nội Phục Châu, muốn một lần nữa đoạt lại Hứa Khâu huyện, đả thông liên hệ với đại công tử Giang Vĩnh Dương.

Khi Lê Tử Quân đến Hứa Khâu huyện, vừa lúc gặp được Trấn Nam quân Tham tướng Dương Uy dẫn thủ hạ đang ác chiến với Phục Châu quân chiếm lĩnh Hứa Khâu huyện.

Bộ đội sở thuộc Dương Uy gặp Phục Châu quân ưu thế binh lực vây khốn nhiều tầng, thiếu chút nữa toàn quân bị diệt.

May mắn Lê Tử Quân dẫn dắt Tuần Phòng quân đến, lúc này mới một hơi đánh sập một bộ phận Phục Châu quân này, cứu được Tham tướng Dương Uy.

Nhưng hắn tuy hỗ trợ Tham tướng Dương Uy một lần nữa chiếm lĩnh Hứa Khâu huyện.

Nhưng lập tức lại có tin dữ truyền đến.

Đó chính là đám người đại công tử Giang Vĩnh Dương ở tiền tuyến bị tan tác, các bộ binh mã đang tháo chạy về phía sau.

Lê Tử Quân ở cùng lúc cả kinh biến sắc, không để ý binh mã dưới trướng vừa đánh một trận, lập tức lại tập kết binh mã, đi tiếp ứng.

Chỉ là hắn cũng chưa gặp được Hữu Kỵ quân của nhị công tử Giang Vĩnh Vân.

Bởi vì Giang Vĩnh Vân sau khi biết được Hứa Khâu huyện bị chiếm lĩnh, hắn lo lắng hai mặt thụ địch, không dám đi đường gần, hắn trực tiếp dẫn thủ hạ đi đường vòng Uy Viễn huyện.

Tuy đi vòng Uy Viễn huyện lộ trình xa hơn, nhưng chung quy tốt hơn so với đến lúc đó bị đóng cửa đánh chó.

Phục Châu quân ở sau khi đánh sập Trấn Nam quân, một bộ phận đuổi về phía Uy Viễn huyện, đuổi giết Hữu Kỵ quân.

Một bộ phận khác thì ở ngay tại chỗ càn quét tàn quân Trấn Nam quân bị đánh tan, chuẩn bị sau khi quét sạch tàn quân, trực tiếp hướng về Hứa Khâu huyện đẩy mạnh.

Khi Lê Tử Quân biết được Trấn Nam quân tán loạn, Hữu Kỵ quân đi vòng Uy Viễn huyện.

Hắn ở cùng lúc chấn động, cũng không dám khinh địch liều lĩnh, chuẩn bị rút quân về phòng ngự.

Nhưng lúc này đạt được tin đại công tử Giang Vĩnh Dương còn sống, gã cùng mấy ngàn binh mã dưới trướng bị vây, hắn dứt khoát kiên quyết dẫn thủ hạ hành quân gấp gấp rút tiếp viện.

Cũng may bọn họ chạy tới rất kịp thời, bộ đội sở thuộc đại công tử Giang Vĩnh Dương tuy liều mạng còn sót lại mấy trăm người, nhưng tạm thời còn chưa trở thành tù nhân.

Dưới lá cờ lớn trung quân Tuần Phòng quân, Tuần Phòng quân Đại đô đốc Lê Tử Quân mặt tiều tụy, đôi mắt che kín tơ máu.

Tình huống trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, hắn vị Đại đô đốc này không thể không tậpt rung một trăm hai mươi phần trăm tinh thần.

Từ sau khi biết được tiền tuyến tan tác.

Hắn đã hai ngày hai đêm chưa chợp mắt, rất mỏi mệt.

Đặc biệt ở buổi chiều hôm qua, hắn lại từ trong miệng một thám báo Phục Châu quân bị bắt giữ đạt được một tin dữ.

Đó chính là Phục Châu quân lấy cha hắn áp chế đại công tử Giang Vĩnh Dương đầu hàng bất thành, trực tiếp chém giết cha hắn ở trước trận hai quân.

Tin dữ này khiến Lê Tử Quân trong một đêm giống như già đi mười tuổi, cả người nhìn qua trạng thái rất không ổn.

Tham tướng Lưu Vân giục ngựa đến trước mặt Đại đô đốc Lê Tử Quân.

“Đô đốc đại nhân!”

Lưu Vân ôm quyền nói với Lê Tử Quân: “Đại công tử bọn họ còn thủ vững ở trên đỉnh núi, chẳng qua đang gặp lượng lớn Phục Châu quân vây công, tràn ngập nguy cơ, lúc nào cũng có khả năng toàn quân bị diệt.”

Lê Tử Quân ngẩng đầu nhìn về phía xa, chỉ thấy trên một đỉnh núi nơi xa, vài cột khói màu đen phóng lên trời.

Bên kia mơ hồ có tiếng hô giết truyền đến.

Chỉ là khoảng cách quá xa, không nhìn rõ được.

“Truyền lệnh xuống, chuẩn bị tiến công!”

Đại đô đốc Lê Tử Quân sau khi thu hồi ánh mắt của mình, hạ đạt mệnh lệnh đối với Tham tướng Lưu Vân.

Lưu Vân lộ vẻ mặt do dự, hắn trầm ngâm, sau đó nói: “Đô đốc đại nhân, các huynh đệ một đường hành quân gấp, thể lực tiêu hao rất lớn.”

“Vì ổn thỏa, không bằng nghỉ ngơi hồi phục một chút...”

Tuần Phòng quân từ sau khi tiến vào Phục Châu cảnh nội, hầu như chưa từng nghỉ ngơi hồi phục hẳn hoi.

Bọn họ đầu tiên là ở Hứa Khâu huyện đánh một trận với Phục Châu quân vây công Trấn Nam quân Tham tướng Dương Uy, chém đầu hơn hai ngàn, đánh tan đối phương.

Sau đó một đường hành quân gấp tới đây, ven đường giao chiến với mấy đám Phục Châu quân truy kích tàn quân Trấn Nam quân.

Tuy đều đánh tan đối phương, nhưng bản thân bọn họ tổn thất cũng không nhỏ.

Hôm nay bày ở trước mặt bọn họ là hai ba vạn Phục Châu quân võ trang tận răng.

Trừ lúc trước chiến tổn, bọn họ bây giờ cũng mới ngoài ba vạn binh mã, trong đó còn bao gồm binh mã Quân Nhu doanh chiến lực không mạnh.

Nếu tùy tiện khai chiến, một khi chiến bại, bọn họ sợ là phải giẫm vào vết xe đổ của Trấn Nam quân.

“Đại công tử bên kia không kiên trì được bao lâu!”

“Chúng ta nếu không thể mau chóng đánh tan Phục Châu quân trước mắt, vậy chúng ta liền không có cách nào cứu đại công tử ra!”
Bình Luận (0)
Comment