Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 138 - Chương 138: Bổ Sung Người Mới

Chương 138: Bổ sung người mới Chương 138: Bổ sung người mới

Nếu lại gặp được chuyện tấn công Ninh Dương phủ như vậy, hắn cũng không cần đi cười lấy lòng, tiêu bạc, đi mời sơn tặc khác trợ chiến nữa.

Đối mặt ánh mắt tràn đầy uy nghiêm kia của Trương Vân Xuyên, ánh mắt của các tù nhân cùng lưu dân cũng đều không dám đối diện, cúi đầu hoặc dời đến nơi khác.

Trương Vân Xuyên thản nhiên đi tới phía trước đội ngũ, leo lên một tảng đá lớn.

Hắn nhất thời trở thành tiêu điểm toàn trường, ánh mắt mọi người đều hội tụ đến trên người hắn.

Trương Vân Xuyên ở cao nhìn xuống, ánh mắt nhìn quét một đám huynh đệ quần áo tả tơi, khuôn mặt khô gầy.

Bọn họ những người này đều là một đám người ở tầng dưới chót của xã hội này.

Bọn họ ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, thậm chí tính mạng cũng khó cam đoan.

Bọn họ gặp các quyền quý ức hiếp bóc lột, vẫn luôn ở trong nước sôi lửa bỏng giãy dụa cầu sinh.

“Các huynh đệ!”

Trương Vân Xuyên thu hồi ánh mắt của mình, thanh âm vang dội quanh quẩn ở trong núi rừng.

“Ta là thống lĩnh Lang tự doanh Trương Vân Xuyên!”

Trương Vân Xuyên từ một khắc đó giận giết huyện úy huyện Tam Hà, danh tiếng đã truyền bá.

Trong đội ngũ lưu dân xuất hiện một đợt xao động.

Rất nhiều người nhìn Trương Vân Xuyên, cảm xúc có chút kích động.

Rất nhiều lưu dân đều từng nghe tên của hắn.

Bọn họ đối mặt ức hiếp giận mà không dám nói gì, Trương Vân Xuyên lại dám phản kháng.

Bọn họ tuy chưa từng thấy Trương Vân Xuyên, lại đã trong bất tri bất giác coi hắn trở thành đối tượng sùng bái.

“Các ngươi có lẽ cũng từng nghe nói tên của ta!”

“Mấy tháng trước giết huyện úy huyện Tam Hà!” Trương Vân Xuyên lớn tiếng nói: “Ngay tại vài ngày trước, ta lại dẫn người đánh hạ thành Ninh Dương!”

“Trong nha môn nhắm chừng bây giờ đã hạ hải bộ văn thư, ồn ào khắp nơi ta là đại sơn tặc giết người không chớp mắt! Muốn bắt ta trở về chém đầu thị chúng!”

Trong đội ngũ có người phát ra tiếng cười khẽ, nhưng bọn họ cũng từ sâu trong lòng bội phục Trương Vân Xuyên.

Bọn họ cũng là người đã trải qua cực khổ, đối với nha môn cũng không có hảo cảm gì, thậm chí là thù hận.

Nhưng đại đa số thời điểm, bọn họ chỉ là yên lặng thừa nhận tất cả, không có lá gan phản kháng.

Nhưng Trương Vân Xuyên không chỉ đã phản kháng, hơn nữa động tĩnh càng lúc càng lớn.

Bọn họ bội phục Trương Vân Xuyên hảo hán như vậy!

Trương Vân Xuyên đổi giọng nói: “Thật ra, ta giống với các ngươi!”

“Lúc trước ta cũng không phải đại sơn tặc gì!”

“Ta ở mấy tháng trước là một gã cửu vạn bình thường của bến tàu huyện Tam Hà!”

Trương Vân Xuyên cảm khái nói: “Ta mỗi ngày đi sớm về muộn, ở bến tàu làm cửu vạn, chỉ muốn gom một chút bạc, nuôi sống ta cùng muội tử ta!”

“Mua cho nó bánh hoa quế nó thích ăn!”

Trương Vân Xuyên mới vừa rồi là thống lĩnh Lang tự doanh cao cao tại thượng, là đại nhân vật mọi người mong muốn không thể chạm tới.

Nhưng một đoạn lời này của hắn, nhất thời kéo gần lại khoảng cách của hắn với một đám tù nhân, lưu dân.

Dù sao bọn họ cũng đều là một ít người thường.

Trương Vân Xuyên dừng một chút, nói: “Lúc ấy ta cân nhắc, ở bến tàu làm cho tốt!”

“Khổ một chút, mệt một chút cũng không sao.”

“Chờ thêm vài năm gom đủ bạc, đi mua vài mẫu đất cằn, lại cưới một nương tử, sinh tiểu tử to béo nối dõi tông đường, vậy đời này cũng cứ như vậy trôi qua.”

Lời của Trương Vân Xuyên cũng nói đến trong tâm khảm của mọi người.

Bọn họ đời đời đều là trải qua như vậy.

Bọn họ cũng muốn sống cuộc sống an ổn như vậy.

“Nhưng ta muốn sống an ổn, thế đạo chết tiệt này không để ta được sống an ổn nha!”

Trương Vân Xuyên nặng nề thở dài một hơi nói: “Ngày thường ở bến tàu làm việc, không chỉ có quản sự cắt xén, Mã bang còn muốn bóc lột một phen!”

“Ta nhịn!”

Trương Vân Xuyên lại nói: “Cẩu quan trong huyện kia ngày thường trải qua cuộc sống ăn ngon mặc đẹp, thê thiếp thành đàn!”

“Nhưng cẩu quan còn chưa biết đủ, còn muốn chà đạp muội tử ta!”

“Ta không thể trơ mắt nhìn muội tử bị chà đạp!”

“Ta đi cứu muội tử ta, nhưng cẩu quan dựa vào quyền thế, còn muốn loạn côn đánh chết ta!”

Trương Vân Xuyên trừng mắt nói: “Cho nên ta dưới cơn giận dữ, giết cẩu quan!”

“Các ngươi nói xem, cẩu quan kia nên giết hay không!”

Trương Vân Xuyên tuy đang kể câu chuyện của mình, nhưng cũng dẫn tới một đám huynh đệ cộng hưởng đồng tình.

Cảnh ngộ của bọn họ tuy không hoàn toàn giống nhau, nhưng cũng đau khổ tương tự.

“Đáng chết!”

“Cẩu quan đáng chết!”

“Giết hắn cũng là tiện nghi hắn!”

“Súc sinh như vậy nên giết!”

“...”

Cảnh ngộ của Trương Vân Xuyên làm bọn họ đồng tình, giờ phút này cũng đều nhao nhao hô to, cảm thấy Trương Vân Xuyên làm không sai.

Nhìn thấy các huynh đệ lòng đầy căm phẫn, Trương Vân Xuyên đè tay xuống, để bọn họ im lặng.

“Ta giết cẩu quan, không ở lại trong huyện được nữa, chỉ có thể vứt bỏ gia nghiệp, dẫn theo muội tử đầu phục Cửu Phong sơn!”

“Ta chỉ là muốn tìm một nơi đặt chân.”

“Nhưng nha môn không chỉ ồn ào khắp nơi ta là hung phạm giết người không chớp mắt, còn thừa dịp ta không ở trong trại phái binh tấn công Cửu Phong sơn.”

“Quan binh công hãm Cửu Phong sơn, lại bắt đi một đám gia quyến của huynh đệ chúng ta!”

“Các huynh đệ!” Thanh âm Trương Vân Xuyên đau đớn nói: “Quan phủ này căn bản không cho ta đường sống nha!”

“Ta bây giờ dẫn người đi đánh Ninh Dương phủ, vì sao?”
Bình Luận (0)
Comment