Chương 1394: Đứng đài! (1)
Chương 1394: Đứng đài! (1)
“Ta muốn so đấu công phu cưỡi ngựa bắn cung với giáo úy đại nhân, không biết giáo úy đại nhân biết cưỡi ngựa bắn cung hay không?”
“Được!”
Hoàng Hạo sau khi thấy tiếu quan Từ Anh đứng ra, trên mặt hắn lộ ra nụ cười.
Hai người rất nhanh đã đều tự xoay người lên ngựa, có thân vệ đưa lên một giỏ tên cho Hoàng Hạo.
Mọi người dời bước bãi bắn bia, vây bãi bắn bia chật như nêm cối.
“Giá!”
Từ Anh sau khi nhìn Hoàng Hạo một lần, dẫn đầu giục ngựa xông ra ngoài.
Ở trên lưng ngựa, chỉ thấy Từ Anh thành thạo rút tên, kéo cung.
“Vù!”
Một mũi tên bắn ra như tia chớp, trúng hồng tâm bia tên.
“Hay!”
Binh sĩ Kiêu Kỵ doanh chung quanh bộc phát ra từng đợt tiếng ủng hộ.
Từ Anh đi theo đại ca mình Từ Kính ngày xưa ở các nơi buôi ngựa, cho nên cung mã thành thạo.
Hắn ở ngoài ba mươi bước, một hơi bắn ra năm mũi tên, toàn bộ trúng hồng tâm.
Hắn sau khi bắn xong năm mũi tên, lúc này mới giục ngựa quay về.
Hắn nhìn về phía Hoàng Hạo, trên nét mặt có kiêu ngạo không che giấu được.
“Giáo úy đại nhân, tới lượt ngươi rồi.”
Hoàng Hạo khẽ gật đầu, sau đó phân phó: “Dịch chuyển bia tên đến ngoài năm mươi bước đi!”
Lời vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt.
Rất nhanh, bọn họ vẫn dựa theo Hoàng Hạo phân phó, dịch chuyển bia tên đến ngoài năm mươi bước.
Chỉ thấy Hoàng Hạo cũng giục ngựa lao ra.
Hắn ở trên lưng ngựa kéo cung cài tên, chạy qua chạy lại bắn.
Ở trong ánh mắt chấn động mọi người, năm mũi tên toàn bộ trúng hồng tâm bia tên.
Sau khi thấy một màn như vậy, tiếu quan Từ Anh cùng một đám lão binh đều là vẻ mặt không thể tưởng tượng.
Khoảng cách năm mươi bước này, mỗi một mũi tên đều bắn trúng, ngay cả bọn họ đám người quanh năm sống ở trên lưng ngựa này cũng không dám bảo đảm.
Nhưng vị thiếu niên giáo úy trước mắt này thế mà cũng làm được, cái này làm bọn họ vừa chấn động, vừa kính nể.
Sắc mặt tiếu quan Từ Anh cũng là lúc xanh lúc trắng.
Hắn biết, mình đã thua.
Nếu bia tên dời đến ngoài năm mươi bước, hắn là không có nắm chắc bắn trúng toàn bộ.
Từ Anh thừa nhận mình thất bại: “Giáo úy đại nhân, ta không bằng ngươi.”
Mọi người lúc này mới phát hiện, vị giáo úy đại nhân trẻ tuổi này cũng không phải một bao cỏ dựa vào quan hệ tới được, là có bản lãnh thực.
“Còn có ai muốn tỷ thí không?”
Ánh mắt Hoàng Hạo hướng về phía các tướng sĩ Kiêu Kỵ doanh vẻ mặt phức tạp kia, lớn tiếng hỏi.
Nhưng mọi người đều cúi đầu, không có ai dám đáp lại.
Dù sao bọn họ cũng đã nhìn ra, vị giáo úy đại nhân này chiến lực dũng mãnh.
Ngay cả tiếu quan Từ Anh tiễn thuật tốt nhất cũng bại trận, vậy bọn họ cần gì đi tự tìm mất mặt chứ.
Nhìn thấy mọi người bị chấn nhiếp rồi, trong lòng Hoàng Hạo có chút đắc ý.
Khi hắn ở bên người nghĩa phụ, mỗi ngày bị thao luyện chết đi sống lại, nếu chút bản lãnh này cũng không có, vậy hắn làm giáo úy cái gì?
Hoàng Hạo ở trên cận thân chiến đấu cùng công phu cưỡi ngựa bắn cung đều kỹ nghệ cao thâm, khiến tướng sĩ Kiêu Kỵ doanh không thể không phục.
Lúc trước xem Hoàng Hạo là một thằng nhóc choai choai, trong lòng bọn họ không phục.
Dù sao bọn họ cần là một giáo úy có thể dẫn bọn họ xung phong hãm trận, đánh bại kẻ địch, thành lập công huân.
Rất hiển nhiên, Hoàng Hạo xuất thân tham quân, kém khá xa mong muốn trong lòng bọn họ.
Nhưng bây giờ Hoàng Hạo bày ra năng lực, làm bọn họ ý thức được, vị giáo úy trẻ tuổi này không kém Từ Kính giáo úy của bọn họ lúc trước.
“Các vị huynh đệ!”
Hoàng Hạo nhìn một đám tướng sĩ Kiêu Kỵ doanh, lớn tiếng nói: “Trước kia các ngươi như thế nào, ta không quản, cũng không truy cứu!”
“Nhưng về sau ta là giáo úy Kiêu Kỵ doanh, vậy các ngươi phải thành thành thật thật tuân thủ quân pháp, chấp hành quân lệnh cho ta!”
Hoàng Hạo dừng một chút, giọng điệu nghiêm khắc nói: “Nếu ai dám trái với quân pháp, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua!”
“...”
Các binh sĩ Kiêu Kỵ doanh nhìn giáo úy trẻ tuổi trên đài điểm tướng kia đang lớn tiếng phát biểu, vẻ mặt nghiêm túc.
Khi Hoàng Hạo đang phát biểu, một binh sĩ trực ban của Kiêu Kỵ doanh từ nơi xa vội vã chạy tới.
“Khởi bẩm giáo úy đại nhân!”
“Đô đốc đại nhân đến rồi!”
Hoàng Hạo ở sau khi nghe được binh sĩ trực ban bẩm báo, trong lòng lộ ra một tia cười khổ.
Xem ra vị nghĩa phụ này của mình vẫn là không yên tâm với mình nha.
Lúc buổi sáng Vương tham quân muốn đích thân đưa mình nhận chức, bị hắn uyển chuyển từ chối.
Hắn biết Vương tham quân lo lắng mình không áp được người ta, cho nên muốn chống lưng cho hắn.
Hắn muốn dựa vào thực lực của mình thắng được các tướng sĩ tôn trọng, mà không phải bối cảnh quan hệ.
Nhưng bây giờ nghĩa phụ vẫn đến đây, điều này làm hắn rất cảm động.
“Nghe hiệu lệnh ta, bây giờ giải tán!”
Hoàng Hạo sau khi bảo Kiêu Kỵ doanh giải tán, lúc này mới vội vàng chạy tới cửa doanh nghênh đón Trương Vân Xuyên.
Nhưng sau khi hắn đến cửa doanh địa, biết được nghĩa phụ đã đi trung quân đại trướng, hắn lại xoay người đến trung quân đại trướng.
Ở trong trung quân đại trướng, Hoàng Hạo gặp được hai người nghĩa phụ Trương Vân Xuyên, tham quân Vương Lăng Vân.
“Con bái kiến nghĩa phụ, ra mắt tham quân đại nhân!”
Hoàng Hạo cất bước tiến lên, hướng hai người chắp tay hành lễ.