Chương 1408: Hai cấp hệ thống (1)
Chương 1408: Hai cấp hệ thống (1)Chương 1408: Hai cấp hệ thống (1)
“Ngươi đừng khiêm nhường nữa.” Vương Lăng Vân nói với Hoàng Hạo: “Như vậy đi, ngươi đừng vội trở về, buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm.”
“Chờ sau khi đô đốc đại nhân buổi tối trở về, chúng ta cùng đi hướng đô đốc đại nhân bẩm báo một phen về chuyện này.”
“Ngươi giáp mặt mang suy nghĩ của ngươi hướng đô đốc đại nhân trình báo.”
“Nếu đô đốc đại nhân đồng ý, chúng ta liền trực tiếp thương thảo hoàn thiện một phen suy nghĩ của ngươi, mau chóng biến nó thành thật.” Vương Lăng Vân cảm thấy chuyện này Hoàng Hạo bẩm báo rất quan trọng, không chừng chính là một công lớn. Cho nên hắn bảo Hoàng Hạo lưu lại, trực tiếp hướng Trương Vân Xuyên bẩm báo, coi như biến tướng để gã ở trước mặt nghĩa phụ gã biểu hiện một phen.
“Vương thúc, chuyện này ngươi nói cho nghĩa phụ ta là được rồi, ta không cần bẩm báo riêng chứ?” Hoàng Hạo đối với vị nghĩa phụ nghiêm khắc này của mình vẫn có chút sợ sệt.
Bởi vì làm không tốt phải bị mắng hoặc ăn gậy.
“Ài, chuyện này là ngươi phát hiện, ý tưởng là ngươi đưa ra, nên do ngươi tiến hành bẩm báo.”
Vương Lăng Vần cười nói: “Ngươi yên tâm, ý tưởng này của ngươi ta thấy rất tốt, đô đốc đại nhân sẽ không trách mắng ngươi.”
“Đấn lúc đó ta sẽ ở một bên nói chuyện giúp ngươi.”
Sau khi ăn xong bữa tối, đô đốc Tả Ky quân Trương Vân Xuyên ra ngoài thị sát diêm trường cũng quay về đô đốc Tả Ky quân phủ.
Vương Lăng Vân sau đó dẫn theo Kiêu Ky doanh giáo úy Hoàng Hạo đi gặp Trương Vân Xuyên.
“Bái kiến nghĩa phụ!”
Hoàng Hạo tuy ở trong lòng tướng sĩ Kiêu Ky doanh đó là một giáo úy nói một là một hai là hai, tràn ngập uy nghiêm.
Nhưng ở trước mặt Trương Vân Xuyên, Hoàng Hạo nơm nớp lo sợ, sợ chọc vị nghĩa phụ này tức giận. Trương Vần Xuyên nhìn Hoàng Hạo cùng Vương Lăng Vân một lần, bảo bọn họ vào ngồi.
Trương Vân Xuyên tò mò hỏi: “Hạo Tử, ngươi không ở Kiêu Ky doanh, buổi tối chạy tới nơi này làm cái gì?” “Là huynh đệ trong quân không phục ngươi, ngươi ở bên kia không nán nổi nữa phải không?”
“Ngươi nếu không ở lại nổi nữa, đó là mất mặt của ta...”
Đối mặt Trương Vân Xuyên chất vấn, Hoàng Hạo đứng ở tại chỗ, ném ánh mắt xin giúp đỡ về phía tham quân Vương Lăng Vân ngồi ở một bên. Vương Lăng Vân thấy đô đốc đại nhân nhà mình nghiêm khắc như vậy đối với Hoàng Hạo, hắn cười mở miệng hòa giải.
“Đô đốc đại nhân, Tiểu Hạo hôm nay là vì việc công mà đến, ngươi cũng đừng hù dọa hắn nữa.”
Vương Lăng Vân giải thích: “Tiểu Hạo lúc này vừa tới trong quân, liền phát hiện một ít manh mối không tốt, hôm nay cố ý đến bẩm báo cho ta.”
“Ta cảm thấy chuyện này hắn nói rất quan trọng, cho nên cố ý giữ hắn lại, bảo hắn trực tiếp hướng đô đốc đại nhân ngài bẩm báo.”
Trương Vân Xuyên còn cho rằng Hoàng Hạo ở Kiêu Ky doanh chọc vào chuyện gì.
Nghe nói là vì việc công mà đến, sắc mặt hắn dịu đi một chút.
Trương Vần Xuyên bưng trà lên, dùng nắp chén trà gạt lá trà trôi nổi, mở miệng hỏi: “Nói một chút đi, chuyện gì?”
Tham quân Vương Lăng Vân ném cho Hoàng Hạo một ánh mắt cổ vũ. Hoàng Hạo lúc này mới mở miệng, mang chuyện mình phát hiện không ít người trong quân muốn rời khỏi binh doanh, đi sống cuộc sống an ổn tiến hành bẩm báo một phen.
So với Vương Lăng Vân coi trọng, Trương Vân Xuyên là vẻ mặt không có chút dao động, giống như chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.
“Ngươi có biện pháp gì giải quyết?” Đợi sau khi Hoàng Hạo nói xong, Trương Vân Xuyên mở miệng hỏi.
“Ý nghĩ của con là cho phép một bộ phận quân sĩ rời khỏi binh doanh...” Hoàng Hạo lại mang lời ban ngày nói cho tham quân Vương Lăng Vân thuật lại một lần.
Sau khi nói xong, hắn thấp thỏm bất an nhìn Trương Vân Xuyên, sợ nói sai bị trách cứ.
Trương Vần Xuyên buông chén trà xuống, nhìn Hoàng Hạo một lần, khẽ gật đầu.
“Ngươi có thể phát hiện những thứ này, hơn nữa đưa ra biện pháp giải quyết, tuy còn không hoàn thiện, lại đã đáng quý khó có được.”
Trương Vần Xuyên khen Hoàng Hạo một câu.
Điều này làm trong lòng Hoàng Hạo rất vui vẻ, nhưng trên mặt hắn lại vân như cũ duy trì cùng kính. “Hôm nay đã nói đến chuyện này, vậy thì cải lương không bằng bạo lực, chúng ta hôm nay liền mang chuyện này hoàn toàn giải quyết.” Trương Vần Xuyên nói với Vương Lăng Vân cùng Hoàng Hạo: “Mấy ngày nay ta cũng đang cân nhắc chuyện này, cũng có một chút ý tưởng.”
“Rất nhiều tướng sĩ trong quân chúng ta bây giờ có thể ăn uống no đủ, có dư tiền, cho nên mới muốn an cư lạc nghiệp, sống cuộc đời an ổn.”
“Theo ý ta, đây cũng là thường tình con người.”
Trương Vần Xuyên dừng một chút, nhìn về phía Hoàng Hạo nói: “Vừa rồi Hạo Tử nói cho phép bọn họ rời khỏi, ta cảm thấy là có thể.”
“Chỉ là sau khi rời khỏi, không thể không quản không hỏi.”
“Bọn họ là huynh đệ trong quần ta, có thể giết địch lập công, tích góp bạc, đó đầu là một ít huynh đệ rất dũng cảm, rất đáng tin cậy trên chiến trường!”
“Bọn họ những người này trên chiến trường giết địch lợi hại, nhưng nếu là rời khỏi binh doanh trở về trồng trọt, vậy thì quá mức nhân tài không được trọng dụng.”
Đầu óc Vương Lăng Vân nhanh chóng chuyển động, suy tư về hàm nghĩa câu này của Trương Vân Xuyên.
Chẳng lẽ đô đốc đại nhân muốn tiếp tục sử dụng bọn họ? Nhưng rời khỏi binh doanh, chẳng lẽ muốn bọn họ vào nha môn nhậm chức?
Nhưng cái này cũng là chuyện không thực tế.