Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 1425 - Chương 1425: Thấy Lợi Tối Mắt (1)

Chương 1425: Thấy lợi tối mắt (1) Chương 1425: Thấy lợi tối mắt (1)Chương 1425: Thấy lợi tối mắt (1)

“Đô đốc đại nhân quá khen rồi.” Tiêu Chính Minh chính nghĩa lẫm liệt nói: “Ta cũng tính là người của Tả Ky quân, những người này phá hư danh tiếng Tả Ky quân ta, ta tự nhiên không thể ngồi xem mặc kệ.” “Ừm, Tả Ky quân ta nên có thêm một chút người giống ngươi.”

“Nếu mỗi người đều tự giác duy trì bảo vệ danh tiếng Tả Ky quân chúng ta, vậy Tả Ky quân chúng ta sẽ trở nên càng thêm mạnh mẽ.”

Trương Vần Xuyên sau khi khen Tiêu Chính Minh một phen, hỏi: “Ngày đó trên bài thi đề xuất chinh thu thuế đồng ruộng dư thừa là ngươi viết à?”

Tiêu Chính Minh ngẩn ra, sau đó trong lòng mừng như điên. Hắn không ngờ đô đốc đại nhân thế mà nhớ rõ nội dung bài thi mình lúc trước thi.

Cái này nói rõ đô đốc đại nhân đã sớm chú ý mình.

“Đô đốc đại nhân trí nhớ tốt.” Tiêu Chính Minh rụt rè nói: “Ta ngày ấy trên bài thi đúng là viết những thứ này.”

Trương Vần Xuyên cười cười nói: “Ta cảm thấy ngươi đưa ra biện pháp không tệ.”

“Phàm là đất đai năm mươi mẫu trở lên, dựa theo đất đai ít nhiều từng bậc gia tăng thu thuế, cái này có thể bức bách nhà giàu bán tháo đất đai cho dần chúng bình thường.”

“Như vậy, dân chúng cũng liền có đất đai có thể trồng trọt.” Ngày đó Tiêu Chính Minh đưa ra biện pháp chính là thu thuế.

Phàm là đất đai năm mươi mẫu trở lên, vượt năm mươi mu liền thu thêm ba thành thuế, vượt một trăm mâu đất, vậy thu thêm bốn thành thuế, lấy cái này loại suy.

Biện pháp này chính là để những người nắm giữ lượng lớn đất đai kia không chịu nổi gánh nặng.

Bởi vì có được càng nhiều đất, vậy thuế phú giao nộp liền càng nhiều. Đặc biệt đạt tới số lượng nhất định, sản xuất còn chưa đủ nộp thuế. Mục đích làm như vậy chính là ép bọn họ bán tháo đất đai đi, bởi vì cầm ở trong tay không phải tài phú, mà là gánh nặng. Tiêu Chính Minh chính là muốn dùng biện pháp này, giải quyết vấn đề thâu tóm đất đai.

“Ta vốn muốn để ngươi ở đô đốc phủ đảm nhiệm quân lại rèn luyện trước một phen.”

“Đợi sau khi đồng ruộng các nơi thanh tra rõ ràng, để ngươi đi phụ trách thực thi một việc này.” Trương Vần Xuyên cười nói: “Nhưng bây giờ xem ra, để ngươi tiếp tục làm quân lại, ta cảm thấy có chút nhân tài không được trọng dụng.” “Ngươi cương trực công chính nhữ thế, ta cảm thấy nên trọng dụng.” Sau khi nghe được lời này, Tiêu Chính Minh cảm giác được nhịp tim cũng có chút tăng tốc. “Lão Vương, ngươi cảm thấy nên cho hắn một vị trí thế nào mới tốt?” Trương Vân Xuyên quay đầu hỏi Vương Lăng Vân vừa được bổ nhiệm làm tri châu Hải Châu.

Vương Lăng Vân biết dụng ý Trương Vân Xuyên, sau khi trầm ngâm, nói: “Huyện lệnh huyện Lâm Chương còn trống đó.”

Trương Vân Xuyên trực tiếp quyết định: “Vậy được, ngươi đi huyện Lâm Chương đảm nhiệm huyện lệnh trước.”

Huyện lệnh? ? ?

Tiêu Chính Minh sau khi nghe được lời này, quả thực không dám tin vào lỗ tai mình. Giờ, giờ để mình đi làm huyện lệnh. Tiêu Chính Minh chấn động nói không ra lời.

Mình chỉ bởi vì cáo trạng ti trưởng Quân Pháp ti, liền trực tiếp đề mình làm huyện lệnh, thế này quá điên cuồng rồi!

Mình chỉ là muốn dẫn tới đô đốc đại nhân chú ý mà thôi...

Tả Ky quân của Trương Vân Xuyên chiếm cứ Hải Châu, cục diện lộn xộn chấm dứt, các ngành các nghề từng bước khôi phục trật tự.

Buổi chiều một ngày, Trương Vân Xuyên mới từ bên ngoài thị sát trở về, liền thấy được Tiền Phú Quý đứng ở cửa phủ đại đô đốc. Tiên Phú Quý đang chuyện trò vui vẻ với mấy quân sĩ thủ vệ ở cửa phủ đô đốc.

Trương Vân Xuyên xoay người xuống ngựa, Tiền Phú Quý lập tức kết thúc nói chuyện, đi lên đón Trương Vần Xuyên.

“Bái kiến đô đốc đại nhân!”

Trên mặt Tiền Phú Quý tràn đầy nụ cười, hành đại lễ đối với Trương Vân Xuyên.

Trương Vân Xuyên nhìn Tiền Phú Quý càng thêm to béo, cười hỏi: “Lão Tiền, ngươi sao đến đô đốc phủ không đi vào ngồi?”

“Đứng bên ngoài làm gì?”

Tiên Phú Quý cười trả lời: “Ta nghe huynh đệ trực ban nói đô đốc đại nhân ngài hẳn là sắp trở lại, cho nên ta liền ở cửa chờ ngài một chút.” Trương Vân Xuyên cười mắng: “Vậy ta nếu có việc chậm trễ, vậy ngươi chẳng phải là cần đứng mãi ở cửa?” “Có thể trông cửa cho đô đốc đại nhân, đó là vinh hạnh của Tiền Phú Quý ta.”

“Đi đi đi, từ khi nào trở nên miệng lưỡi trơn tru, lão tử nghe mà nổi da gà.”

Trương Vân Xuyên gọi Tiền Phú Quý: “Đi, đi vào nói chuyện.”

“Vâng!”

“Đô đốc đại nhân chờ chút, ta lấy chút đồ.”

Tiên Phú Quý sau khi nói một tiếng, vội xoay người chạy về phía xe ngựa dừng đỗ ở bên cạnh sư tử đá bên trái phủ đô đốc.

Chỉ thấy hắn thở hồng hộc từ trên xe ngựa xách xuống một túi đồ lớn. “Ngươi đây là thứ gì thế?”

Trương Vân Xuyên nhìn bộ dáng cố hất sức đó của Tiền Phú Quý, cũng tò mò không thôi.

Tiền Phú Quý thở hổn hển trả lời: “Đô đốc đại nhân, đây là một ít mứt hoa quả cửa hàng chúng ta vừa mua vào, ta cầm tới cho ngài một ít để nếm thử.”

Trương Vần Xuyên hài lòng gật gật đầu, nói: “Coi như tiểu tử ngươi có lương tâm.”

“Hề hà, đô đốc đại nhân thích là tốt rồi.” Trương Vân Xuyên phân phó đối với Mạnh Bằng phía sau: “Nhận lấy đi, đợi lát nữa đưa qua một chút cho Ngọc Ninh, nàng thích ăn.”

“Còn lại chia cho người trong phủ cùng quân sĩ trực ban.”

“Vâng!”

Đô úy Mạnh Bằng lập tức lên tiếng, cất bước tiến lên tiếp nhận một túi lớn mứt hoa quả nặng trịch kia trong tay Tiền Phú Quý.
Bình Luận (0)
Comment