Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 1440 - Chương 1440: Từ Chối! (1)

Chương 1440: Từ chối! (1) Chương 1440: Từ chối! (1)Chương 1440: Từ chối! (1)

Hắn có thể đi nhanh như vậy, Lê gia đã bỏ rất nhiều sức.

Lê gia cảm thấy hắn tiêu diệt tặc phỉ rất lợi hại, cảm thấy hắn có năng lực, cho nên liền vẫn luôn tiến cử hắn, ở Tiết độ sứ bên kia nói tốt cho hắn.

Tuy hắn cũng che giấu thân phận đại sơn tặc của mình, nhưng cha con Lê Hàn Thu đối với hắn là thực lòng tốt.

Đặc biệt những sính lễ kia hắn cầu hôn tứ tiểu thư, đó đều là Lê Hàn Thu từ trong phủ khố của mình lẫy. Vị lão đại nhân này tựa như một ông lão đôn hậu, đối đãi người ta chân thành lại hiền lành.

Nhưng lão đi trao đổi đình chiến với Phục Châu, Phục Châu trái với quy củ hai quân giao chiến không chém sứ giả, đầu tiên là giam lão, sau đó lại sát hại lão.

Trương Vân Xuyên đối với việc này vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Tuy đứng ở phương diện Phục Châu để nói, chỉ cần thu hoạch thắng lợi, thì có thể không từ thủ đoạn, giết thì giết rồi.

Nhưng đứng ở góc độ Trương Vân Xuyên mà nói, Lê Hàn Thu chết ở trong tay Phục Châu, vậy một món nợ này tự nhiên là cần tính ở trên đầu Phục Châu.

Bọn Trương Vân Xuyên sau khi vừa mang người Phục Châu phái tới đuổi đi.

Lúc buổi tối, Trương Vân Xuyên đang ở nhà sau cùng Tô Ngọc Ninh, Trương Vân Nhi ba người cùng nhau ăn cơm. Hải Châu đoàn luyện sứ Lâm Hiền đang ở Quân Cơ các trực ban phái người tới báo cáo, đại công tử Giang Vĩnh Dương phái người đến Hải Châu, yêu cầu gặp hắn.

Hôm nay người tới đang chờ ở trong phòng khách đại đô đốc phủ.

“Ta đại đô đốc này làm thật đúng là một khắc cũng không rảnh rỗi nha.” “Ngay cả ăn một bữa cơm cũng không yên tính.”

Trương Vân Xuyên thấy đại công tử Giang Vĩnh Dương lại phái người đến, hắn cười khổ lắc đầu.

Tô Ngọc Ninh cười gắp cho Trương Vân Xuyên một miếng sườn, đặt ở trong bát. Nàng mở miệng nói: “Có một số việc giao cho người phía dưới đi xử lý là được, không cần mọi việc tự làm, bằng không chàng vĩnh viên cũng không rảnh rỗi.”

“Chàng phải chú ý thân thể của mình nhiều hơn.”

Trương Vần Xuyên nghiêm túc gật gật đầu, trêu chọc: “Nàng nói không sai, ta cũng không thể mệt suy sụp, bằng không có người phải làm quả phụ mất.”

Tô Ngọc Ninh gắt giọng: “Phi phi phi, miệng qua đen, nói những lời điềm xấu này làm gì.”

Hai người ở trên bàn đấu võ mồm, Trương Vân Nhi ngồi ở một bên thì cười hì hì, rất vui vẻ.

Nếu là ngày xưa, đại công tử Giang Vĩnh Dương phái người đến, Trương Vân Xuyên khẳng định không dám chậm trễ.

Nhưng hôm nay Giang Vĩnh Dương đã thất thế, hắn Trương Vân Xuyên hôm nay lại là đại tướng tay cầm trọng binh.

Hắn không cần phải đi nịnh bợ Giang Vĩnh Dương vị đại công tử xuống dốc này nữa.

“Ngươi đi nói cho lão Lâm, người Giang Vĩnh Dương phái tới này ta không gặp, bảo hắn tiếp đãi một phen là được.”

Trương Vân Xuyên phân phó đối với quân lại kia: “Bảo người tới chuyển lời cho Giang Vĩnh Dương.”

“Việc nhà của bọn họ, ta sẽ không xen vào.” “Hắn nếu làm sai chuyện, đi nhận lỗi với cha hắn, ta nghĩ Tiết độ sứ đại nhân sẽ không làm gì đối với hắn.” “Hắn nếu chấp mê bất ngộ, muốn kéo Đông Nam Tiết độ phủ ta vào vũng bùn chiến tranh, vậy Trương Đại Lang ta sẽ tuyệt đối không cho phép.”

“Vâng!”

Quân lại sau khi chắp tay, xoay người sải bước đi truyền đạt lời của Trương Vần Xuyên.

Đại công tử Giang Vĩnh Dương phái người đi Hải Châu, chính là vì đạt được Trương Vân Xuyên vị đại đô đốc Tả Ky quân này ủng hộ.

Chỉ cần có Trương Đại Lang vị đại đô đốc Tả Ky quân này ủng hộ, vậy hắn đuổi lão cha của mình xuống đài, bản thân thượng vị liền có phần thắng rất lớn.

Hắn đối với Trương Đại Lang ủng hộ mình, vẫn là có nắm chắc rất lớn. Dù sao lúc trước Trương Đại Lang chủ động dựa vào hắn, đối với lời của hắn cũng nói gì nghe nấy.

Lúc ấy vì lôi kéo Trương Đại Lang, hắn còn cố ý tặng không ít vàng bạc châu báu, thể hiện ân sủng.

Nhưng ai biết, Trương Vân Xuyên phản ứng lại ra ngoài hắn đoán trước rất nhiều.

Trong nha môn tri phủ của phủ Ninh Dương, đại công tử Giang Vĩnh Dương mặt đen sì ngồi ở thủ vị, một người trung niên đang báo cáo tình huống tương quan cho hắn. “Ngươi là nói, ngươi ngay cả Trương Đại Lang cũng chưa gặp mặt được?” Sau khi nghe xong thủ hạ báo cáo, vẻ mặt Giang Vĩnh Dương tràn đầy không thể tưởng tượng.

Đây chính là người mình phái đi, hắn thế mà gặp cũng không gặp? “Đại công tử, Trương Đại Lang không coi ai ra gì, trực tiếp không muốn gặp ta.”

Người trung niên vẻ mặt khó chịu nói: “Hắn chỉ phái ra một người vừa chiêu hàng tên là Lâm Hiền tiếp đãi ta.”

“Rầm!1“

Đại công tử Giang Vĩnh Dương tức giận đấm một phát ở trên bàn, tức giận đến mức cả người phát run. “Cuồng vọng, quá cuồng vọng rồi!” “Hắn đây là đang cố ý làm nhục ta sao?1”

Trương Đại Lang không tiếp đãi người của hắn còn chưa tính, còn phái ra một hàng tướng vừa mới chiêu hàng tiếp đãi.

Ở trong mắt Giang Vĩnh Dương, Trương Đại Lang đây là cố ý!

“Bọn hắn những người này đều là một ít cỏ đầu tường, bọn hắn đều là một đám khốn kiếp!”

“Một đám lòng lang dạ sói, mệt ta tín nhiệm như vậy đối với bọn hắn!” Giang Vĩnh Dương đứng lên, ở trong phòng sốt ruột đi qua đi lại, vung cánh tay, lớn tiếng lên án phát tiết bất mãn trong lòng.
Bình Luận (0)
Comment