Chương 1446: Huynh đệ tương tàn! (1)
Chương 1446: Huynh đệ tương tàn! (1)Chương 1446: Huynh đệ tương tàn! (1)
Giang Vạn Thạch tức giận đến dậm chân: “Tiểu tử ngươi sao cứ chấp mê bất ngộ chứ!”
“Nhị bá, ngươi đi chuyển cho cha ta một câu, trừ phi hắn để ta tiếp tục làm đại đô đốc Trấn Nam quân, đồng thời thoái vị cho ta, nếu không, chuyện này không phải bàn bạc!”
“Ta thấy ngươi là bị điên rồi” “Người đâu, tiễn khách!”
Giang Vạn Thành phái ra đệ đệ mình Giang Vạn Thạch tới phủ Ninh Dương, chính là vì khuyên bảo con mình hồi tâm chuyển ý.
Dù sao đều là người một nhà, lão vân không muốn binh đao gặp nhau.
Đặc biệt hôm nay Đông Nam Tiết độ phủ loạn trong giặc ngoài không ngừng, một khi người một nhà lại đánh nhau, vậy thật sự sẽ sụp đổ. Đây không phải kết quả Giang Vạn Thành muốn nhìn thấy.
Nhưng Giang Vĩnh Dương hôm nay đã là bình sứt không sợ mẻ, không muốn cúi đầu nhận sai.
Hắn biết cho dù mình cúi đầu nhận Sai, vậy vị trí Tiết độ sứ cũng sẽ vô duyên với mình.
Đặc biệt hắn phái người ý đồ xử lý đệ đệ mình Giang Vĩnh Vân, hai huynh đệ có thể nói đã kết thành tử thù.
Cha hắn bằng lòng tha thứ cho mình, vị đệ đệ tốt này của mình cũng sẽ không tha thứ mình.
Hắn càng không muốn chịu ở dưới vị đệ đệ này.
Chính là ở dưới nhiều phương diện nhân tố ảnh hưởng, Giang Vĩnh Dương cảm thấy mình không có lựa chọn, chỉ có cứng đến cùng!
Hắn ở sau khi phái người đuổi đi nhị bá Giang Vạn Thạch tới khuyên, càng thêm nắm chặt thời gian chiêu binh mãi mã, luyện binh chuẩn bị chiến tranh.
Chỉ có binh mã mới có thể khiến hắn có cảm giác an toàn.
Chỉ có binh mã mới có thể giúp hắn đoạt được đại vị!
Khi Giang Vĩnh Dương ở cảnh nội phủ Ninh Dương, phủ Đông Sơn khẩn cấp chuẩn bị cho chiến sự, Giang Vĩnh Vân cũng không nhàn rồi. Đêm khuya một ngày, một chỗ trạm gác ngoại ô phủ Ninh Dương.
Hai quan quân Trấn Nam quân dẫn hơn ba mươi tân binh thanh niên trai tráng đang ở nơi này trực ban cảnh giới.
Cây đuốc thiêu đốt nổ lép bép, chiếu sáng một chỗ trạm gác này.
Đột nhiên, nơi xa xuất hiện một hàng dài cây đuốc.
“Đội quan đại nhần, bên ngoài có tình huống!”
Một tân binh thanh niên trai tráng đang buồn ngủ thấy được tình huống nơi xa, lập tức chạy vội tới trong lầu trại bên cạnh trạm gác, hướng quan quân Trấn Nam quân bẩm báo. Giang Vĩnh Dương mở rộng binh lính khắp nơi, quan quân Trấn Nam quân này là vừa từ quân sĩ bình thường thăng nhiệm lên, hôm nay đảm nhiệm đội quan.
Đội quan cùng phó thủ của mình đi ra khỏi lều trại.
Bọn họ giương mắt trông về phía xa, thấy được hàng dài cây đuốc nhanh chóng tới gần, trong lòng mơ hồ có chút hưng phấn.
“Bọn họ là loại người nào?”
“Nhìn qua rất nhiều người.”
“Hẳn sẽ không là kẻ địch chứ?” “Cần phái người đi báo tin hay không?” Các tân binh tụ tập cùng một chỗ, ùn ùn nghị luận.
Đội quan Trấn Nam quân phụ trách một chỗ trạm gác này lại khoát tay nói: “Đừng khẩn trương, bọn họ hẳn là Quách tướng quân dẫn dắt binh mã mới chiêu mộ trở lại.”
Quách Văn Bân này là một tham tướng của Trấn Nam quân ban đầu, bây giờ đã bị Giang Vĩnh Dương tăng lên làm phó tướng Trấn Nam quần.
Giang Vĩnh Dương mệnh lệnh hắn đi địa khu tây bộ phủ Ninh Dương chiêu binh, mọi người đầu biết.
Các tân binh thủ vệ cảnh giới một chỗ trạm gác này không biết Quách Văn Bân, chỉ từng nghe nói tên của hắn. Nhìn thấy đội quan đại nhân nhà mình nói như vậy, bọn họ cũng buông xuống cảnh giác.
Một lát sau, đại đội binh mã võ trang đầy đủ đã đến trạm gác. “Mau, mang sừng hươu rào ngựa chặn đường dọn ehét ra”
“Vâng!”
Ở dưới mệnh lệnh của đội quan, các tân binh cùng nhau ra tay, chuyển đi chướng ngại vật trên đường cái. Đội quan thì sải bước lên nghênh đón.
“Phía trước còn xa bao nhiêu?”
Một tướng lĩnh dẫn đầu ghìm ngựa, mở miệng hỏi đội quan Trấn Nam quân đi lên đón.
“Bẩm tướng quân, qua năm trạm gác nữa là tới.”
Đội quan nói với tướng lĩnh: “Tri phủ đại nhần đã dặn dò, các ngươi có thể thông suốt không cản trở.”
“Cửa tây là người của chúng ta đang bảo vệ, chỉ cần cây đuốc trái ba vòng, phải ba vòng, bọn họ sẽ mở cửa.”
“Ừm.”
Tướng lĩnh này sau khi gật gật đầu, liên vung tay lên: “ĐiI”
Binh mã đông nghìn nghịt rất nhanh đã thông qua một chỗ trạm gác này, nhanh chóng hướng về thành Ninh Dương mà đi.
Một mũi binh mã này tuy quần áo hỗn độn, thoạt nhìn tựa như là tân binh mới chiêu mộ.
Nhưng trên thực tế bọn họ lại là Hữu Ky quần dưới trướng nhị công tử Giang Vĩnh Vân đóng giả thành. Giang Vĩnh Vân đã âm thầm tiếp xúc Lương Thần tri phủ phủ Ninh Dương, đã lôi kéo được gã.
Hôm nay hắn muốn thừa dịp bóng đêm yểm hộ, trực tiếp tấn công thành Ninh Dương, mang đại ca mình hoàn toàn bóp chất ở chỗ này. Chỉ cần đại ca mình không còn, vậy về sau toàn bộ Đông Nam Tiết độ phủ đầu là của mình.
Tri phủ Lương Thần phủ Ninh Dương hôm nay đã trở thành phụ tá đắc lực của đại công tử Giang Vĩnh Dương, huống hồ phủ Ninh Dương này lại là địa bàn của hắn. Cho nên hắn đã vụng trộm đánh tiếng cho người phía dưới, binh mã dưới trướng Giang Vĩnh Vân, có thể thuận lợi đến ngoài cửa tây thành Ninh Dương.
“Nhị công tử!”
Một tiếu ky từ nơi xa lao nhanh đến, chạy vội tới bên người nhị công tử Giang Vĩnh Vân.
“Chúng ta đã lấy được liên hệ với trong thành.”