Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 149 - Chương 149: Cứu Người

Chương 149: Cứu người Chương 149: Cứu người

Một đám gia quyến Lang tự doanh bị giam giữ cũng đều ùn ùn chạy ra ngoài.

“Mọi người đừng chạy lung tung!”

“Mấy huynh đệ tới đây bảo vệ một chút!”

Huynh đệ Lang tự doanh bên ngoài đang hỗn chiến chém giết với binh sĩ Tuần bộ doanh.

Khắp nơi đều là đao quang kiếm ảnh, đầy hỗn loạn.

“Nha đầu, muội theo bọn Tiền Phú Quý đi bến tàu trước.”

Trương Vân Xuyên dặn dò Trương Vân Nhi: “Đến lúc đó chúng ta gặp lại ở bến tàu.”

“Vâng.”

Trương Vân Nhi không khóc không quấy, tựa như một bà cụ non nghiêm túc gật gật đầu.

“Ca, cẩn thận chút.”

“Muội ở bến tàu chờ ca.”

“Ca sẽ chú ý!”

Trương Vân Xuyên sau khi xoa đầu Trương Vân Nhi, bảo bọn Tiền Phú Quý dẫn theo cùng nhau rút trước về phía bến tàu.

“Thả toàn bộ người trong phòng giam!” Ở dưới mệnh lệnh của Trương Vân Xuyên, có huynh đệ tách ra lần lượt mở từng gian phòng giam ra.

Dù sao đến cũng đến rồi, thuận tay thả hết những người này, đến lúc đó cũng có thể phân tán sức chú ý của quan phủ.

Dân chúng cùng một ít tù nhân giam giữ ở bên trong sau khi đạt được tự do, cũng kêu loạn chạy ra bên ngoài.

“Ai u, đây không phải Vương đại thiếu gia sao?”

Trương Vân Xuyên ở trong đám người chạy trốn đột nhiên thấy được một người quen thuộc.

Vương Lăng Vân nghe được có người gọi mình, cũng quay đầu nhìn.

Không nhìn không sao, vừa nhìn nhất thời mặt biến thành màu gan heo.

Con mẹ nó mình cũng quá xui xẻo rồi nhỉ.

Thế mà ở nơi này gặp phải gã này.

“Trương, Trương hảo hán.”

“Hạnh ngộ, hạnh ngộ.”

Đối mặt Trương Vân Xuyên đi đến trước mặt hắn, Vương Lăng Vân sắc mặt cứng ngắc chào hỏi với Trương Vân Xuyên.

“Sao, sống cuộc sống ăn ngon mặc đẹp bên ngoài không quen, vào đại lao thể nghiệm cuộc sống rồi?”

Trương Vân Xuyên đánh giá cao thấp một phen Vương Lăng Vân đầu bù tóc rối, cũng nhịn không được bắt đầu trêu chọc.

Lúc trước mình giết huyện úy chạy trốn, Vương gia đuổi bắt hắn là tương đối ra sức.

Nếu không phải biến cố đột ngột, mình nói không chừng đã bị tên khốn kiếp này bắt được.

“Để Trương anh hùng chê cười rồi.” Vương Lăng Vân ăn nói khép nép: “Ta lúc trước đắc tội Trương anh hùng, đó cũng là bị mỡ heo che lòng.”

“Ta ở đây cúi lạy Trương anh hùng ngài, ngài giơ cao đánh khẽ, tha ta một lần đi.”

“Ta về sau nhìn thấy ngài, ta đều đi vòng quanh “

Vương Lăng Vân từ một thiếu gia nhà giàu, đột nhiên gia tộc bị diệt, bản thân cũng lưu lạc thành tầng dưới chót xã hội.

Hắn có thể nói là cũng đã trải qua một phen nhân tình ấm lạnh, chút ngạo khí kia trong xương tủy đã sớm mài đi hết.

Bây giờ đối mặt đối tượng ngày xưa đuổi bắt, hắn cũng biết điều cúi đầu cầu xin tha thứ.

Vương Lăng Vân nói xong liền muốn quỳ xuống trước Trương Vân Xuyên, tư thái đó cũng đặt thật sự thấp.

Trương Vân Xuyên đối với Vương Lăng Vân, trong lòng vốn có bực tức.

Đối mặt một đám gia đinh Vương gia truy kích, mình không chỉ bị thương, còn thiếu chút nữa chết ở trong tay bọn họ.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Vương Lăng Vân ăn nói khép nép.

Lại nghĩ đến Vương gia cả nhà đều bị diệt rồi, cảm thấy gã này thật ra cũng rất xui xẻo.

Bây giờ là một người cô đơn.

Nếu không phải mình đột nhiên đến cướp ngục, nói không chừng ngày nào đó liền bị kéo ra ngoài chém đầu.

Hắn sinh ra lòng trắc ẩn, túm lấy Vương Lăng Vân đang quỳ lạy hắn.

“Dưới đầu gối nam nhi có hoàng kim, lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, nào có đạo lý dễ dàng quỳ lạy người ta.”

Trương Vân Xuyên nhìn Vương Lăng Vân, nói: “Ngươi tuy lúc trước từng dẫn người đuổi bắt ta, nhưng đó đều là chuyện quá khứ rồi, ta cũng sắp quên rồi.”

“Chuyện quá khứ ta không nhắc nữa.”

“Ngươi mau đi đi.” Trương Vân Xuyên thúc giục Vương Lăng Vân nói: “Chúng ta cũng chuẩn bị rút rồi!”

“Đa tạ ân không giết của Trương anh hùng.”

Vương Lăng Vân ở nơi này gặp được Trương Vân Xuyên, trên thực tế hắn đã làm sẵn chuẩn bị chịu chết.

Nhưng Trương Vân Xuyên thế mà tha cho hắn, điều này làm hắn cũng bất ngờ, đồng thời cũng nhìn Trương Vân Xuyên bằng ánh mắt khác xưa.

“Được rồi, mau đi đi.”

Trương Vân Xuyên khoát tay với Vương Lăng Vân, sau đó lại dẫn theo huynh đệ đi chi viện bọn Điền Trung Kiệt đang chém giết bất phân thắng bại với Tuần bộ doanh.

Vương Lăng Vân sau khi nhìn Trương Vân Xuyên vài lần, hướng về bóng lưng hắn chắp tay, lúc này mới xoay người hướng về phía cửa chính bỏ chạy.

Hắn sau khi chạy ra khỏi cổng nhà giam, giương mắt liền nhìn thấy huyện nha hừng hực thiêu đốt kia ở phố cách vách.

Hắn nhìn quét chung quanh vài lần, từ bên cạnh một thi thể binh sĩ Tuần bộ doanh nhặt lên một cây đao, sau đó hướng về phía huyện nha chạy tới.

Ở trong một ngõ nhỏ phía sau huyện nha.

Huyện lệnh quần áo không chỉnh tề đang vịn vào tường, nghiêng ngả lảo đảo hướng về nơi xa bỏ chạy.

Mới vừa rồi lúc bọn Lâm Hiền giết vào huyện nha, huyện lệnh ở hậu viện cũng bị bừng tỉnh.

Hắn nghe nói sơn tặc giết vào rồi, cũng bị dọa không nhẹ.

Hắn không muốn giẫm vào vết xe đổ của một đám quan viên Ninh Dương phủ.

Hắn ngay cả vợ con mình cũng mặc kệ, trực tiếp chân trần từ cửa sau bỏ chạy.

Bọn Lâm Hiền tới chậm một bước, để huyện lệnh chạy thoát.

Đêm hôm tối đen như mực, cũng không biết huyện lệnh chạy tới nơi nào rồi, cho nên bọn họ trực tiếp phóng hỏa bắt đầu đốt huyện nha.

Huyện lệnh như thế nào cũng không ngờ, sơn tặc sẽ đột nhiên tập kích huyện Tam Hà.

Hắn bây giờ chỉ muốn nhanh chóng chạy thoát, giữ được mạng nhỏ của mình quan trọng hơn.
Bình Luận (0)
Comment