Chương 1521: Tự mình đốc chiến! (1)
Chương 1521: Tự mình đốc chiến! (1)Chương 1521: Tự mình đốc chiến! (1)
Chỉ thấy bụi cỏ lau bên kia lại bắt đầu lắc lư.
Ba nam nhân dáng người có chút khôi ngô nâng một nam tử mặc giáp trụ chui ra.
Sau khi nhìn thấy mấy người này, bọn Đường Thạch Đầu đầu là tinh thần phấn chấn.
Rất hiển nhiên, giáp trụ hoàn mỹ kia không phải trang phục của người bình thường.
Bọn họ thật sự đợi được cá lớn rồi! Mấy người này chính là bọn Đãng Khấu quân tham tướng Hồ Chí Dũng từ trên chiến trường phân tán phá vây chạy thoát.
Hồ Chí Dũng vì tránh mục tiêu quá lớn, mình bị nhằm vào, đuổi hết thân vệ đi, bảo bọn họ phân công nhau chạy. Bên người hắn chỉ giữ lại bốn tâm phúc.
Hồ Chí Dũng ở lúc phá vây, đùi bị một mũi tên bắn trúng.
Bây giờ tuy tên được rút ra, vết - thương được băng bó, nhưng vẫn rất ảnh hưởng tới đi lại.
Hắn dọc đường chạy tới đây, hầu như đầu là thân vệ dưới trướng nâng đi.
Hai ngày qua chạy trốn, chưa ăn chưa uống, còn bị thương, khiến Hồ Chí Dũng chịu nhiều đau khổ.
“Bọn hắn nhiều người, chúng ta có thể đánh không lại.”
Đường Thạch Đầu nhìn mấy người bọn Hồ Chí Dũng đầu toàn thân tản ra khí tức dũng mãnh, hắn tuy kích động, nhưng còn chưa mất đi bình tĩnh.
“Ngươi mau đi gọi người!”
“Ta theo dõi bọn hắn!”
Đường Thạch Đầu đẩy một huynh đệ Hắc Kỳ hội bên cạnh, thì thầm vài câu đối với hắn.truyenggg.com- Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !
Huynh đệ Hắc Kỳ hội này hiểu ý, sau đó xoay người bò đi.
Bây giờ khắp nơi đều là tiếu ky của Tả Ky quân, đầu đường các nơi cũng có người canh gác kiểm tra.
Đám người Hồ Chí Dũng không dám đi đường lớn, cũng không dám tới gần thôn, chỉ có thể ở rừng núi hoang vắng.
Bọn họ sau khi ở bên sông nhỏ uống nước lạnh, gắng gượng qua sông, ở dưới tên binh sĩ kia dò đường dẫn đường, tiếp tục đi tới. Lúc buổi chiều, đám người Hồ Chí Dũng đang ghé vào chỗ kín đáo phụ cận một thôn nghỉ ngơi.
Chuẩn bị sau khi trời tối tới trong thôn kiếm chút đồ ăn sau đó lại đi. Dù sao lúc đánh trận làm mất hết đồ, hai ngày nay chỉ uống nước, hai chân mầm nhữn vô lực, đã không đi nổi đường nữa.
Đột nhiên nơi xa vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.
Sau khi nghe được tiếng vó ngựa, bọn họ đầu như phản xạ vô điều kiện ngồi dậy, hướng về phía tiếng vó ngựa nhìn lại.
Chỉ thấy mấy chục ky binh Tả Ky quân đang nhanh chóng hướng về phía này của bọn họ mà đến.
Sau khi nhìn thấy những ky binh Tả Ky quân này, mấy người bọn Hồ Chí Dũng đầu mang cành cây cỏ hoang che ở trên người mình, ẩn nấp đi không dám vọng động.
Nhưng ai biết đám ky binh kia lao thẳng tới phụ cận bọn hắn, mang một khu vực này của bọn hắn bao vây lại.
“Đại nhân, bọn hắn ở nơi đó!”
Lúc này, đám người Đường Thạch Đầu cách đó không xa từ trong bụi cỏ hoang đứng lên, chỉ vào chỗ bọn Hồ Chí Dũng ẩn thân hô to.
Đám ky binh nghe vậy, nhanh chóng vây lên.
“Đi maul” Đám người Hồ Chí Dũng ẩn nấp cả kinh biến sắc, vội đứng dậy muốn chạy.
Hồ Chí Dũng chân thấp chân cao sao có thể chạy thoát được ngựa của Tả Ky quân.
“Đứng lại, chạy nữa thì bắn tên!” Binh sĩ Tả Ky quân lớn tiếng quát, nhưng mà đám người Hồ Chí Dũng lại mắt điếc tai ngơ, chạy càng nhanh hơn.
“Vù vùi”
Mấy mũi tên bắn ra ngoài, Hồ Chí Dũng ai u một tiếng, một chân khác lại trúng tên, cả người ngã cắm xuống đất.
Nâng một thân vệ của hắn bị bắn chết ngay tại chỗ, một người khác bị bắn bị thương, cũng ngã xuống. “Lão tử liều mạng với các ngươi!” Thân vệ gầy gò kia cầm đao bảo vệ ở bên người Hồ Chí Dũng, sắc mặt dữ tợn.
Hắn vừa mới dứt lời, thừng bẫy ngựa liền ném chuẩn xác ở trên người hắn, cả người hắn bị kéo bay lên.
Trần Châu, bến tàu trấn Đông Nghĩa, một mảng hỗn độn.
Kho hàng chung quanh bến tàu khói đen cuồn cuộn xộc thẳng lên trời, chỗ bến nước nổi hơn mười con thuyền tổn hại.
Phụ cận rất nhiều chỗ nước cạn chồng chất từng khối thi thể đã ngâm trắng bệch sưng phù.
Cờ xí rách, binh khí gãy cùng mảnh thi thể, khắp nơi đều có, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.
Đăng Khấu quân phái ra quân đội ý đồ đoạt lại trấn Đông Nghĩa bến đò này, đả thông thông đạo rút lui của tham tướng Hồ Chí Dũng.
Nhưng bọn hắn đã xem nhẹ sức chiến đấu cùng ý chí chiến đấu của Tả Ky quân thủ vệ ở nơi này.
Đối mặt Tả Ky quân ương ngạnh ngăn chặn, Đãng Khấu quân vài lần đổ bộ cướp bãi đều lấy thất bại kết thúc.
Trong một tiểu viện nhà nông phụ cận trấn Đông Nghĩa, trên giáp trụ của Tả Ky quân giáo úy Lâm Uy cùng giám quân Hồ Bình An là vết máu đọng lại màu đỏ sậm.
Bọn họ đang ngồi vây quanh Ở trước một cái bàn gỗ nhỏ, bưng bát, ăn như hùm như sói.
“Giáo úy đại nhân, giáo úy đại nhân!”
Một quan quân Tả Ky quân sải bước chạy vào tiểu viện nhà nông, dồn dập hô to lên.
“Đăng Khấu quân lại tới rồi!”
Sau khi nghe được tiếng hô ầm ï của quan quân bên ngoài, Lâm Uy hùng hùng hổ hổ buông xuống bát cơm đang cầm trong tay.
“Con mẹ nó, còn chưa thôi à!”
Giám quân Hồ Bình An cũng buông bát đũa, lau miệng nói: “Binh đến tướng chắn, nước đến đất ngăn!” “Chỉ cần lão tử còn sống, Đãng Khấu quân bọn hắn đừng mơ lại chiếm lĩnh nơi này!”
Bọn họ đã ở nơi này lặp đi lặp lại tranh đoạt vài ngày với Đăng Khấu quân, hai bên đầu trả giá không ít thương vong.
Hôm nay nơi này đã biến thành sân đấu sức, ai cũng không muốn chịu thual