Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 1530 - Chương 1530: Thần Uy Quân (2)

Chương 1530: Thần Uy quân (2) Chương 1530: Thần Uy quân (2)Chương 1530: Thần Uy quân (2)

“Trên thủ lệnh nói cho phép trưởng sử Tống Đằng từ trong lưu dân chạy nạn chiêu mộ thanh niên, xây dựng ba doanh binh mã, tạm định danh là Thần Uy quân, do đại công tử kiêm nhiệm đại đô đốc Thần Uy quân.” “Trù hoạch kiến lập Thần Uy quân, Tiết độ sứ đại nhân lệnh Đãng Khấu quân chúng ta hồ trợ.”

Hồ Quân sau khi nghe được lời này, nhất thời yên tâm.

Cùng lúc đó, hắn cũng ý thức được, đây là Tiết độ sứ đại nhân đang trải đường cho đứa cháu lớn này của mình thượng vị.

Bây giờ để hắn làm ra một cái Thần Uy quân, chính là bồi dưỡng một mũi nhân mã dòng chính nghe lệnh hắn.

Hồ Quân thu hồi thủ lệnh nhét vào trong lòng, hướng về Tống Đằng nói: “Tiểu Đằng à, ta một chữ bẻ đôi cũng không biết, để ngươi chê cười rồi”

“Hồ thúc chính là mãnh tướng số một số hai Quang Châu Tiết độ phủ ta, ta kính nể còn không kịp, nào dám chê cười.”

Hồ Quân cười ha ha nói: “Tiết độ sứ đại nhân đã đồng ý, ta nơi này không có bất cứ vấn đề gì!”

Hồ Quân quay đầu phân phó đối với tham quân: “Ngươi đi mau chóng phân phối năm trăm thạch lương thực, một ngàn lầu trại cùng một ít quân bị cho Thần Uy quân của Tiểu Đằng.”

“Tiểu Đằng à, ngươi cũng biết, Đăng Khấu quân chúng ta tuy so với người khác giàu có hơn một chút, nhưng dưới trướng cũng có nhiều cái miệng cần ăn cơm như Vậy.”

“Ta làm đại đô đốc, cuộc sống cũng vất vả nha.”

“Đợi sau này trong tay dư dả, ta lại phân phối thêm cho ngươi một ít lương thực lầu trại quân bị, như thế nào?”

Tống Đằng vội nói: “Hồ thúc không cần như thế, ngươi có thể phân phối số lương thực lều trại quân bị này cho ủng hộ, ta đã vô cùng cảm kích.”

Tống Đằng ngôn ngữ cung kính, khiến Hồ Quân rất hưởng thụ.

Hắn nhìn Tống Đằng một lần, nói: “Tiểu Đằng à, trong tay ngươi bây giờ cũng không có ai hiểu được cầm quân.”

“Trù hoạch kiến lập Thần Ủy quân này, không có người biết cầm quân không thể được!”

Hồ Quân trầm ngâm, sau đó nói: “Như vậy đi, ta từ Đăng Khấu quân phân phối cho ngươi một trăm quan quân đi qua, để bọn họ giúp ngươi, dựng lên đội ngũ trước.”

Tống Đằng hơi sửng sốt, sau đó đã hiểu dụng ý của Hồ Quân.

Chẳng qua hắn cũng không từ chối đối phương.

“Vậy đa tạ Hồ thúc rồi.”

“Ài, ngươi là cháu lớn của ta, nếu ta không giúp ngươi thì ai giúp ngươi, chung quy không thể đi trông cậy vào người ngoài nhỉ.”

“Hồ thúc nói đúng lắm.”

Đang lúc bọn họ nói chuyện, một quan quân vội vã xuất hiện ở cửa. Hồ Quân nhìn về phía cửa, hùng hổ hỏi: “Chuyện gì?”

“Đô đốc đại nhân, trong thành xảy ra chuyện rồi, hơn mười binh sĩ Tả doanh đập phá cửa hàng lương thực Trương thị, còn giết chưởng quầy.” “9gì?”

Đại đô đốc Hồ Quân hùng hùng hổ hổ đứng lên mắng: “Cái đám không bớt lo này!”

“Cả ngày tìm việc cho lão tử!”

“Tiểu Đằng à, ngươi ngồi trước, ta đi xem có chuyện gì!”

Tống Đằng cũng đứng lên nói: “Hồ thúc, cùng đi xem đi.”

“Vậy cũng được.” Rất nhanh, đoàn người bọn họ liền chậm rãi đến cửa hàng lương thực Trương thị.

Trước cửa hàng lương thực Trương thị, đã trong ba tầng ngoài ba tầng vây quanh không ít dân chúng cùng binh sĩ.

Ở trên bậc thang có mấy thi thể nằm, trong đó còn có chưởng quầy cửa hàng lương thực Trương thị, chẳng qua hắn bây giờ đã đầu một nơi mình một nẻo.

“Các huynh đệ, chuyển lương thực về cho taiI”

Một tiếu quan Đãng Khấu quân đang hai tay chống nạnh đứng ở trên bậc thang.

Hơn mười binh sĩ đang từ trong tiệm lương thực Trương thị vận chuyển lương thực ra bên ngoài. Số lương thực này đầu là cửa hàng lương thực Trương thị chứa đựng trong hầm, chỉ có hơn ba mươi thạch.

Bọn họ giữ lại số lương thực này, vốn là muốn trữ hàng đầu cơ tích trữ, đi chợ đen bán được giá tốt. Dù sao bây giờ giá lương thực mỗi ngày một tăng, hơn nữa là có tiền chưa chắc mua được, ai cũng muốn kiếm một khoản.

Nhưng ai biết bọn họ vận khí không tốt.

Có gia quyến binh sĩ Đãng Khấu quân không mua được lương thực, đành phải nói cho nam nhân nhà mình. Binh sĩ Đãng Khấu quân tuy ở trong quân có cơm ăn, nhưng người trong nhà không mua được lương thực, đói bụng.

Cho nên tiếu quan này trực tiếp dẫn theo một đội người xông vào cửa hàng lương thực Trương thị, thô bạo yêu cầu cửa hàng lương thực Trương thị lấy ra lương thực.

Lúc này, chưởng quầy tiệm lương thực khẳng định không dám lẫy ra bên ngoài.

Nha môn đã lên tiếng, ai dám đầu cơ tích trữ, phải nghiêm túc xử lý. Bọn họ bây giờ nếu lẫy ra, vậy là không đánh đã khai, cho nên bọn họ cắn chặt nói không có lương thực.

Những binh sĩ Đăng Khấu quân này lại không phải loại dễ trêu vào, bọn họ cũng không thể trơ mắt nhìn gia quyến mình chịu đói.

Cho nên bọn họ trực tiếp bắt đầu tìm tòi kiểu trải thảm, từ trong hầm lục soát ra hơn ba mươi thạch lương thực.

Lần này đã chọc vào tổ ong vò vẽ. Xem tên chó này dám lừa gạt mình, tiếu quan giận không thể kiềm chế được.

Tiếu quan dưới cơn giận dữ, giết đám người chưởng quầy, trực tiếp bắt đầu cướp bóc cửa hàng lương thực.

Binh sĩ Đăng Khấu quân cướp bóc cửa hàng lương thực Trương thị, chẳng những chưa bị dân chúng phản đối, ngược lại là đạt được nhất trí đồng ý. “Gian thương!”

“Bọn hắn thực đáng chết!”

“Bọn hắn nói không có lương thực, nhưng thế mà trong hầm còn giấu mấy chục thạch lương thực!”
Bình Luận (0)
Comment