Chương 154: Cướp văn minh (1)
Chương 154: Cướp văn minh (1)
Hơn hai trăm huynh đệ bọn Bàng Bưu nhập bọn, khiến thực lực của bọn Trương Vân Xuyên cũng lập tức tăng lên.
“Ta lúc trước còn nghĩ cứu người xong là đi.”
Trương Vân Xuyên nhìn thi thể binh sĩ Tuần bộ doanh phơi thây phố dài nói: “Nhưng chúng ta đến cũng đến rồi, cũng không thể tay không trở về phải không?”
Một đội nhân mã Tuần bộ doanh lưu lại bây giờ đã bị bọn họ tiêu diệt hết.
Vậy huyện Tam Hà đã không có lực lượng uy hiếp được bọn họ.
“Đại đương gia, nếu không chúng ta cướp một phen rồi lại đi!” Bàng Bưu cũng nóng lòng muốn thử: “Không thể tiện nghi lũ chó này!”
Huyện Tam Hà này chính là đầu mối then chốt trọng địa vận chuyển đường thủy, kho hàng rất nhiều, buôn bán phồn hoa.
Tuy kém thành Ninh Dương, nhưng cũng là một miếng thịt béo.
Bàng Bưu bây giờ vừa gia nhập dưới trướng Trương Vân Xuyên, cũng cần gấp một cơ hội biểu hiện một phen.
“Được!”
Trương Vân Xuyên cũng cảm thấy tay không mà đi như vậy không tốt lắm.
Không cướp một phen, thực có lỗi với thân phận sơn tặc của bọn họ nha.
“Lão Lâm, Bàng đại ca!”
“Các ngươi phân công nhau dẫn người đi tấn công nhà giàu trong thành!”
“Có thể cướp bao nhiêu tính bấy nhiêu!” Trương Vân Xuyên phân phó: “Lúc trời sáng chúng ta liền rút!”
“Vâng!”
Bọn Lâm Hiền cũng đều trở nên hưng phấn.
Bây giờ Tuần bộ doanh trong thành bị diệt rồi, bộ khoái bộ đầu đã sớm chạy không còn bóng dáng.
Bọn họ bây giờ duy nhất cần đối phó chính là đám gia đinh hào môn nhà giàu kia.
Chỉ cần xử lý xong đám gia đinh này, vậy vàng bạc châu báu chính là của bọn họ.
“Các ngươi cứ như vậy chuẩn bị cầm đao cứng rắn cướp à?”
Vương Lăng Vân nhìn thấy đám người này xách đao muốn đi cướp nhà giàu, cũng cảm thấy đám người này quá dữ dằn rồi.
“Không cứng rắn cướp còn có thể cướp sao?”
Bàng Bưu quay đầu nhìn Vương Lăng Vân, cũng có chút sợ sệt đối với hắn.
Dù sao người trẻ tuổi này cắt đầu giống như là trò chơi.
Vương Lăng Vân cười cười nói: “Trong nhà đám hào môn nhà giàu đó nuôi không ít gia đinh.”
“Ngươi đi cứng rắn cướp, người ta còn không liều mạng với ngươi à?”
“Ngươi đánh hạ từng nhà, vậy người của chúng ta nhắm chừng đều chết hết.”
Nhà Vương Lăng Vân lúc trước tốt xấu gì cũng là có mặt mũi ở huyện Tam Hà.
Tự nhiên cũng biết, những nhà giàu này ít thì nuôi hơn mười, nhiều thì mấy chục gia đinh.
Đám gia đinh này ngày thường nhận bạc cũng rất khấm khá.
Rất nhiều kẻ thậm chí là vong mệnh đồ nhận từ trên giang hồ.
Bọn họ ngày thường không có việc gì.
Một khi gặp chuyện, thì phải bất chấp mọi giá bảo vệ gia chủ.
Bây giờ bọn họ những người này cầm đao muốn đi cướp đồ, vậy người ta không liều mạng mới là lạ.
“Theo ý tứ của ngươi...” Bàng Bưu nhìn Vương Lăng Vân một lần, nói: “Không cầm đao đi cướp, ta còn phải chuẩn bị một phần hậu lễ, khách khách khí khí tới cửa bái phỏng hả?”
“Ha ha.”
Vương Lăng Vân cũng lười giải thích với Bàng Bưu, mà là ánh mắt chuyển hướng về phía Trương Vân Xuyên.
“Đại đương gia.” Vương Lăng Vân nói: “Ta cảm thấy, chúng ta có thể đổi một phương thức, vẫn có thể kiếm được bạc.”
“Có biện pháp nào tốt, đừng có dông dài.”
Trương Vân Xuyên cũng từng lĩnh giáo tiểu tử này, biết gã thoạt nhìn cả người lẫn vật vô hại, nhưng trên thực tế chính là một tên xấu xa.
Lúc trước mình dẫn theo bọn Đại Hùng chạy trốn, thiếu chút nữa lật thuyền trong mương ngã ở trong tay của gã.
“Chúng ta nếu cứng rắn đánh vào, xông vào nhà người ta, không chỉ cướp đồ, còn có khả năng giết người đấy.”
“Các lão gia đó lại không ngốc.”
“Đến lúc đó bọn họ tùy tiện trọng thưởng mấy trăm lượng bạc cho đám gia đinh, dưới trọng thưởng tất có dũng phu, gia đinh xác định vững chắc liều mạng với chúng ta.”
“Dù sao con thỏ nóng lên còn cắn người.”
Trương Vân Xuyên cũng cảm thấy có đạo lý.
“Vậy ngươi nói làm thế nào?”
“Đừng ép bọn họ nóng lên, mỗi nhà mỗi hộ đòi một hai vạn lượng bạc, cộng lại, cũng không ít bạc.”
“Ta tin tưởng các lão gia kia vẫn mong muốn trả tiền tiêu tai.”
Gia tộc Vương Lăng Vân lúc trước cũng là người làm ăn, còn là làm ăn món lãi kếch sù.
Ngày thường sơn phỉ giặc cỏ để ý tới bọn họ tự nhiên không ở số ít.
Nhưng dưới tình huống bình thường, bọn họ cũng không muốn đắc tội đám sơn phỉ giặc cỏ này, chỉ cần đối phương đòi không phải quá phận, cũng bằng lòng cho một ít hiếu kính.
Sơn phỉ giặc cỏ chính là vì bạc, đã có bạc để cầm rồi, tự nhiên cũng sẽ không mạo hiểm thật sự đi ra tay.
Một khi thật sự động thủ, cho dù có thể kiếm được bạc, vậy cũng sẽ có tổn thương.
“Hơn nữa, trong thành này nhà giàu cũng không ít, một khi bọn họ liều chết phản kháng, đánh hạ từng nhà một, vậy chúng ta không biết phải đánh tới lúc nào.”
“Chúng ta cũng không nhiều thời gian như vậy.”
“Nhỡ đâu bọn họ không cho thì sao?”
“Không cho thì thu thập bọn họ thôi!” Vương Lăng Vân nói: “Chúng ta nhiều người như vậy, còn không thu thập được mấy tên không nghe lời?”
“Được, vậy thử trước một chút.”
Đám người Trương Vân Xuyên xông vào huyện Tam Hà đánh với Tuần bộ doanh một trận, tổn thất cũng không nhỏ.
Bây giờ muốn bọn họ đi đánh nhà giàu, tuy có thể đánh, nhưng khẳng định có tổn thất.
Bọn họ bây giờ không chịu nổi giày vò.
“Lão Lâm, lão Bàng!”
“Các ngươi đều tự dẫn một ít huynh đệ, chặn đường ra khỏi thành cho ta!”
Trương Vân Xuyên nói: “Đừng để đám quan to quyền quý kia trong thành chạy mất!”
“Vâng!”
Lâm Hiền cùng Bàng Bưu lập tức đều tự dẫn người phong tỏa các nơi đầu đường ra khỏi thành.