Chương 1558: Lấy thân mạo hiểm! (1)
Chương 1558: Lấy thân mạo hiểm! (1)Chương 1558: Lấy thân mạo hiểm! (1)
Ở trong mắt bọn hắn, nếu thật sự đánh mất cái mạng nhỏ ở nơi này, vậy quá thiệt thòi rồi.
Mấy thanh niên đã chém giết người, đã thấy máu, ai cũng hung ác dị thường.
Đám gia đỉnh kia bị bọn họ đuổi _ chạy loạn khắp nơi, trường hợp hỗn loạn.
“Giết!"
“Bọn hắn đánh không thắng chúng tai”
“Đánh vào trấn Trúc Sơn, có thù báo thù, có oán báo oán!”
“Phản rồi!"
Đỗ bán tiên đúng lúc hô to lên.
Ở trong hỗn chiến chém giết hỗn loạn, cảm xúc của người ta cũng chịu ảnh hưởng rất lớn.
Các thanh niên này ngày thường thành thật bổn phận, bị cảm xúc cuốn hút, mỗi người đều trở nên đặc biệt nóng nảy.
Bọn họ cầm liêm đao búa rìu côn bổng, hò hét lao về phía đám gia đinh kia.
Đám gia đinh kia mắt thấy chẳng những chưa mượn lúc tỉnh thần đang cao đánh tan đối phương, ngược lại đối phương hung hãn nhữ thế, bọn họ nhất thời trên khí thế đã yếu đi vài phần.
Huống hồ đám thanh niên người đông thế mạnh, nhiều người như vậy tràn lên, rất nhiều gia đỉnh theo bản năng muốn lui về phía sau.
Bên tăng bên giảm, đám gia đỉnh rất nhanh đã bại trận.
“Đừng chạy nha, đánh cho ta, đánh bọn hắn!”
Lưu Nhị Hổ nhìn các gia đinh thế mà đánh không lại đối phương, gấp đến độ dậm chân.
Nhưng đánh nhau này giống như là đánh trận, cũng là binh bại như núi đổ.
Các gia định thấy tình thế không ổn từng người chạy về, đám thanh niên kia thì sĩ khí dâng cao, đuổi đánh bọn hắn.
Lưu Nhị Hổ tuy dốc sức muốn ngăn cản tan tác, nhưng ở dưới tình hình như vậy, căn bản bó tay không có cách nào.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn người bên này của mình bị đánh cho chật vật bỏ chạy.
Nhìn tháy rất nhiều thanh niên đỏ bừng mắt đánh tới, Lưu Nhị Hổ không dám ở lâu, ở dưới sự bảo vệ của mấy gia đỉnh, vội vã chạy về trong thôn trấn.
Hắn chân trước vừa chạy về trong thôn trấn, rất nhiều thanh niên đã bị điều động lên cảm xúc liền khí thế hùng hổ giết vào thôn trấn. “Chu đại nhân, chạy maul”
Lưu Nhị Hổ chưa quên Chu thư lại, sau khi chạy về trong nhà mình, hướng về gã hô mấy tiếng, liần cưỡi con lừa nhỏ trong nhà chuồn trước. Chu thư lại còn chưa làm rõ chuyện là thế nào, đã nghe được bên ngoài hô giết vang trời, rất nhiều thanh niên mang theo côn bổng búa rìu đã đuổi giết vào Lưu phủ. “Các ngươi làm gì, muốn tạo phản hả!”
Chu thư lại tự ỷ là người trong huyện nha, không để vào mắt đám dân chúng này, ý đồ quát mắng bọn họ.
“Giết cầu quan!”
Ai biết đám thanh niên này đã ở trong hỗn chiến đánh lộn đánh ra cơn tức rồi.
Sau khi Đỗ bán tiên rống lên một tiếng, mọi người ùa lên, dọa Chu thư lại xoay người bỏ chạy.
Nhưng hắn còn chưa chạy được mấy bước, đã bị thanh niên đuổi kịp ấn ngã xuống đất, vô số lưỡi liêm cuốc xẻng hạ xuống. Vị Chu thư lại này kêu thảm thiết cũng chưa kịp phát ra, đã tắt thở chết ngay tại chỗ.
Quang Châu Tiết độ phủ, trấn Quảng Giang.
Đại công tử Tống Đằng ở dưới Thần Uy quân giáo úy Trương Thần, tham quân Lương Tử Mặc cùng đi, đến bến tàu trấn Quảng Giang.
“Đại công tử!”
Thương nhân lương thực Quang Châu Tiết độ phủ Hà Ngọc Đạt nhìn thấy đám người Tống Đằng giục ngựa đến, bước nhanh nghênh đón. Tống Đằng xoay người xuống ngựa, ánh mắt nhìn chung quanh một lần, nhìn thấy khắp nơi đều là binh sĩ gác cùng đội tuần tra, trong không khí tràn ngập sự khẩn trương.
Bây giờ đại quân Tả Ky quân bày ở bờ bên kia của bọn họ, điều này làm Đăng Khấu quân đóng giữ ở trấn Quảng Giang không thể không đề cao cấp bậc đề phòng.
Tống Đằng thu hồi ánh mắt hỏi Hà Ngọc Đạt: “Thuyền chuẩn bị xong chưa?”
“Đại công tử, đã chuẩn bị thỏa đáng.”
Hà Ngọc Đạt muốn nói lại thôi: “Đại công tử, ngài thân phận quý trọng, ta cảm thấy chuyện này giao cho ta đi làm là được, ngài không cần lấy thân mạo hiểm.”
Hà Ngọc Đạt vừa mở miệng, tham quân Lương Tử Mặc khuyên bảo cả dọc đường cũng bắt đầu phụ họa theo.
“Đại công tử, ta cảm thấy Hà huynh nói không sai, ngài chính là đại công tử Quang Châu Tiết độ phủ chúng ta, lại là trưởng sử.”
“Ngài tuy chính mồm đáp ứng Hồ đại đô đốc hỗ trợ ở giữa quay vần, nhưng tự mình đi đàm phán, thật sự là quá mạo hiểm.”
Lương Tử Mặc nói: “Tuy chúng ta có làm ăn lui tới với Tả Ky quân, quan hệ rất tốt.”
“Nhưng Đãng Khấu quân và Tả Ky quân mới xảy ra xung đột, còn chết nhiều người như vậy.”
“Nhỡ đâu ngài qua bên kia bị khống chế, vậy Quang Châu Tiết độ phủ chúng ta sẽ càng thêm bị động.” Phó tướng Đãng Khấu quân Hồ Nghị cùng tham tướng chu Chí Dũng... không ít tướng sĩ đều trở thành tù binh của Tả Ky quân. Chính là vì như thế, Đãng Khấu quân bên này mới ném chuột sợ vỡ đồ, bị Tả Ky quân gắt gao nắm bắt. Bây giờ đại công tử Tống Đằng lại muốn chủ động đi Trần Châu, ở trong mắt đám người Lương Tử Mặc, phiêu lưu thật sự quá lớn. Nhỡ đâu bị chế trụ, Tiết độ sứ đại nhân trách tội xuống, bọn họ đầu phải đầu rơi xuống đất.
Tống Đằng cười khoát tay: “Ta biết các ngươi lo lắng an nguy của ta, ý tốt của các ngươi lòng ta xin nhận.” “Nhưng hôm nay quan hệ của chúng ta và Tả Ky quân đã rất cứng ngắc." “Đặc biệt Hồ phó tướng dẫn người lẻn vào Trần Châu, ý đồ cứu người, khiến Tả Ky quân đối với chúng ta đã không tín nhiệm.”