Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 1567 - Chương 1567: Thả Người! (1)

Chương 1567: Thả người! (1) Chương 1567: Thả người! (1)Chương 1567: Thả người! (1)

“Dù sao Tần Châu Tiết độ phủ ở một bên như hổ rình mồi, chúng ta nếu điều động binh mã quá nhiều, nhà của chúng ta cũng có khả năng bị người ta trộm.”

Hôm nay Phục Châu dẫn đầu xuống sân tấn công Đông Nam Tiết độ phủ, ngược lại bại lộ ra mạng sườn của bọn họ.

Tống Đằng không muốn giống với Phục Châu, giẫm lên vết xe đổ.

“Cái này không cần lo lắng, bây giờ toàn cảnh Phục Châu không có bao nhiêu binh mã, chúng ta đầu tự bỏ ra một vạn quân là đủ rồi.”

“Hai vạn đại quân, đủ để quét ngang ba phủ mười sáu huyện!”

Đối mặt Trương Vân Xuyên đưa ra kế hoạch lớn mật này, trong lòng Tống Đằng trên thực tế là rất mong muốn.

Đây chính là mở rộng lãnh thổ nha! Bọn họ nếu có thể chiếm lĩnh cho dù địa bàn vài huyện, vậy cũng là một phần công lao thật lớn.

Đồng thời Phục Châu giàu có như vậy, có thể cướp một lô lương thực tiền bạc, để hóa giải khốn cảnh của Quang Châu Tiết độ phủ bọn họ. “Trương huynh, chuyện này ta sẽ toàn lực thúc đẩy.”

Tống Đằng nói với Trương Vân Xuyên: “Nếu cha ta không đáp ứng đại quân xuất động, ta liền để Thần Ủy quân của ta đi theo các ngươi.” “Thần Uy quân của ta tuy vừa xây dựng, nưhng tốt xấu gì cũng có mấy ngàn người, đối phó một ít bộ khoái nha dịch vẫn là có thể.” Trương Vân Xuyên sở dĩ kéo Quang Châu Tiết độ phủ nhập bọn, chính là sợ bọn họ đâm sau lưng mình, thông qua phương thức này dời đi sức chú ý của bọn họ.

Nếu có thể kéo bọn họ cùng đi chia cái bánh ngọt, vậy bọn họ sẽ không có ý đồ với mình nữa.

Dù sao bây giờ cho dù giải hòa, nhưng đại quân bọn họ đặt ở bờ sông, lúc nào cũng có thể lại đánh vào Trần Châu.

Đối với Trần Châu bọn họ luôn là một sự uy hiếp thật lớn.

Nếu có thể mang đại quân của bọn hắn đầu điều đi đánh Phục Châu, vậy Trần Châu bọn họ liền không có áp lực phương bắc. Hơn nữa Quang Châu Tiết độ phủ một khi tham chiến, vậy đối với Phục Châu sẽ là một sự chấn động thật lớn.

Đại quân Phục Châu cũng sẽ không giống bây giờ không cố ky gì như vậy, đại quân một đường tấn công mạnh về phía trước.

Trấn Đông Nghĩa, ngoài một căn nhà đề phòng nghiêm ngặt, Tả Ky quân Quân Tình tỉ tỉ trưởng Điền Trung Kiệt dẫn đại công tử Quang Châu Tiết độ phủ Tống Đằng đến nơi này.

“Tống công tử, Hồ Nghị và Hồ Chí Dũng ở ngay trong căn nhà này.” Điền Trung Kiệt chỉ vào tiểu viện nhà nông trước mắt, cười tủm tỉm hướng về phía hắn giới thiệu.

“Điền tỉ trưởng, bọn họ đầu không bị thương chứ?”

Nhìn các thủ vệ cả người đằng đằng sát khí kia, trong lòng Tống Đằng có vài phần lo lắng.

Hắn cùng Trương Vân Xuyên tuy đã đạt thành hiệp nghị, có thể mang một người trở về trước.

Nhưng nếu mang về một người nửa chất nửa sống, vậy đại đô đốc Đăng Khấu quân Hồ Quân khẳng định sẽ không dễ dàng bỏ qua.

“Tống công tử ngươi yên tâm, Tả Ky quân chúng ta là quân đội kỷ luật nghiêm minh, vần luôn ưu đãi tù binh.”

Điền Trung Kiệt cười nói: “Bọn họ trừ ở lúc chém giết bị một chút thương thế, chúng ta tuyệt đối chưa từng ngược đãi bọn họ.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!”

Tống Đằng nghe lời này, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Tống công tử, mời.”

Điền Trung Kiệt làm một cái động tác mời, dẫn theo Tống Đằng tiến vào trong sân.

Ở trong tiểu viện nhà nông, Tống Đằng cũng chưa nhìn thấy Hồ Chí Dũng cùng Hồ Nghị hai người này. “Bọn họ đâu?”

“Có thể ở trong phòng nghỉ ngơi đó, ta gọi bọn họ một tiếng.”

“Hồ Chí Dũng, Hồ Nghị!” Điền Trung Kiệt hướng trong phòng, rống lên một tiếng.

“CóI"

“CóI"

Điền Trung Kiệt vừa dứt lời, trong phòng liền vang lên hai tiếng đáp lại.

Chỉ thấy hai hán tử khôi ngô chống gậy vội từ trong phòng khập khiêng đi ra.

Khi hai người thấy được Điền Trung Kiệt cùng đại công tử Tống Đằng đứng trong sân, bọn họ đầu ngây cả người.

“Đại công tử, ngài, ngài cũng bị bắt rồi?”

Nhìn hai người đứng ở cửa, Điền Trung Kiệt nhíu nhíu mày.

“Làm gì thế, mau qua đây!”

Tiếng của Điền Trung Kiệt khiến hai người run bắn cả người, bọn họ vội xuống khỏi bậc thang, ở trước mặt bọn Điền Trung Kiệt đứng thẳng, không dám hé răng.

Chỉ là ánh mắt bọn họ liếc Tống Đằng đứng ở bên người Điền Trung Kiệt, giờ phút này trong lòng trào ra vô số phán đoán.

Bọn họ còn cho rằng đại công tử cũng bị bắt.

Nhưng xem ra không giống nha? Điền Trung Kiệt cười tủm tỉm nói: “Đại công tử, ngươi xem, bọn họ đầu không thiếu tay thiếu chân, chỉ là bị một ít vết thương nhẹ, trở về dưỡng mười bữa nửa tháng là khỏi rồi.”

Tống Đằng nhìn hai người chống gậy, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng thẳng, vẻ mặt hắn có chút cổ quái. Hai vị này hắn trước kia đã từng có tiếp xúc, đầu là hạng người kiệt ngạo bất tuân.

Nhưng bây giờ sao nhìn qua nhu thuận như vậy chứ?

Chẳng lẽ là ảo giác?

“Điền tỉ trưởng, một lần này thêm phiền toái cho ngươi rồi.”

Tống Đằng khách khí nói: “Đợi quay đầu có cơ hội, ta lại đăng môn bái tạ.”

“Ài, đại công tử khách khí rồi."

“Đô đốc đại nhân nhà ta nói, về sau chúng ta chính là người một nhà, về sau thân cận nhiều hơn là được.” Tống Đằng sau khi khách khí một phen với Điền Trung Kiệt, lúc này mới ném ánh mắt về phía Hồ Chí Dũng cùng Hồ Nghị.

“Hồ phó tướng, Chí Dũng, ta đã nói với Trương đại đô đốc, hắn đã đồng ý thả các ngươi trở về.”
Bình Luận (0)
Comment