Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 1569 - Chương 1569: Loạn! (1)

Chương 1569: Loạn! (1) Chương 1569: Loạn! (1)Chương 1569: Loạn! (1)

“Hồ thúc, ta còn có chuyện quan trọng về Bình thành bẩm báo với cha ta một phen, ngươi trước mang binh mã bố trí ở vùng ven sông rút về đi, tránh tạo thành hiểu lầm.” “Được!”

Tống Đằng sau khi dặn dò Hồ Quân một phen, chưa dừng lại, vội vàng cáo từ rời đi.

“Cha!”

“Con thiếu chút nữa đã không gặp được cha...”

Hồ Chí Dũng nhìn thấy lão cha đi đến trước mặt mình, nghĩ đến cảnh ngộ của mình ở Trần Châu, ủy khuất 'Oa' một tiếng khóc ra.

“Đồ khốn kiếp!”

Hồ Quân nhìn bộ dáng uất ức này của con trai mình, tức giận mắng: “Đừng con mẹ nó rơi nước đái mèo, con trai của lão tử đổ máu không đổ lệ, đừng để người ta chê cười!” “Vâng!”

Hồ Chí Dũng lau nước mắt, cố ngăn lại.

“Chân con không có việc gì chứ?” Hồ Quân nhìn thấy con trai còn sống trở về, trong lòng lại mầm nhữn, chỉ vào chân Hồ Chí Dũng hỏi. “Lúc chém giết bị đao đâm, bây giờ bôi thuốc rồi, chỉ là cần dưỡng một thời gian.”

“Ừm, không có việc gì là tốt rồi.”

“Đi, đi về trước, mẹ con mấy ngày qua vẫn nhắc tới con mãi.” “Vâng!”VipTruyenGG.net - Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !

Phục Châu, trấn Trúc Sơn.

Trên lầu canh chỗ cao nhất của thôn trấn cắm một lá cờ lớn thêu chữ “Đô”!

Trên đường phố trong trấn Trúc Sơn, nồi to đun nóng bốc khói nghi ngút, đám thanh niên giết heo mổ dê, tràn đầy cảnh bận rộn.

Trừ những người bận rộn nhóm lửa nấu cơm kia, còn có không ít người đang bận rộn chế tác binh khí, trong không khí tràn ngập sát khí lạnh lẽo.

Đỗ bán tiên dẫn dắt thanh niên các thôn lấy danh nghĩa cứu người, đại chiến một trận với hào cường địa phương bọn Lưu Nhị Hổ.

Cuối cùng dân chúng thanh niên người đông thế mạnh, đánh cho đám người Lưu Nhị Hổ tan tác. Dân chúng cảm xúc kích động giết Chu thư lại cùng ba bộ khoái trong huyện phái tới, đại náo một trận. Ở sau khi giết người, rất nhiều dân chúng hối hận.

Nhưng Đỗ bán tiên lại ở lúc này đứng ra nói cho mọi người, dù sao đã giết người, đã không có đường lui.

Không bằng trực tiếp đi theo hắn phản, đến lúc đó không cần bị hào cường đại tộc ức hiếp, cũng không cần giao nộp thuế má, ăn no uống Say.

Đám thanh niên tham dự tấn công trấn Trúc Sơn không có đường lui, đành phải đi theo Đỗ bán tiên giơ cờ làm phản.

Hôm nay đám người Đỗ bán tiên đã chiếm lĩnh trấn Trúc Sơn.

Hơn mười nhà giàu cùng cửa hàng trong trấn Trúc Sơn, tất cả bị bọn họ cướp bóc.

Tuy trong lòng đám thanh niên dân chúng này vẫn có chút khẩn trương sợ hãi, nhưng ăn miếng thịt to, uống ngụm rượu lớn, bọn họ chưa bao giờ sảng khoái như vậy.

Trước kia bọn họ ăn dùng tiết kiệm, nhưng vẫn ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn có thể bị tùy ý ức hiếp.

Hôm nay cầm đao lên, phát hiện các lão gia ngày xưa sợ hãi kia cũng chỉ có vậy! Đối với những người dân chiếm lĩnh trấn Trúc Sơn mà nói, bọn họ bây giờ là mê mang.

Bọn họ chỉ là muốn ăn một bữa thật ngon, hưởng thụ một phen.

Về phần sau này, vậy về sau lại nói đi!

Nếu thật sự đánh không lại quan phủ, trực tiếp tìm đỉnh núi vào rừng làm giặc cướp, dù sao cũng không trở về được nữa.

Tòa nhà lớn của Lưu gia bây giờ đã biến thành bộ thống soái của nghĩa quân.

Đỗ bán tiên vị này từng nổi tiếng khắp làng xóm xung quanh này, đã được đề cử làm đại soái nghĩa quân. Ở trong phòng khách, bên hông Đỗ bán tiên đeo một cây yêu đao từ trong tay bộ khoái cướp được, mặc áo bào mới may trong đêm, uy phong lẫm liệt.

Ngồi hai bên hắn là mười mấy hán tử trẻ khỏe, bọn họ đều là nhân vật trung tâm của nghĩa quân.

“Một lần này Tam Hương giáo chúng ta ở trấn Trúc Sơn khởi sự thành, chắc chắn sẽ phấn chấn huynh đệ trong giáo ở phủ huyện khác!”

Đỗ bán tiên nhìn mọi người một lần, nói: “Bầy giờ tuy binh mã Ninh vương đều đi Đông Nam Tiết độ phủ, nhưng ở các phủ huyện còn có không ít binh mã cùng bộ khoái nha dịch đóng giữ!”

“Ở Phục Châu thành cũng có vệ đội binh mã của Ninh vương!” “Một khi bọn họ biết được chúng ta khởi sự, vậy khẳng định sẽ phái binh đến tấn công chúng ta!”

Lời của Đỗ bán tiên khiến mười mấy nhân vật trung tâm đầu vẻ mặt ngưng trọng.

Bọn họ những người này đầu là xuất thân Tam Hương giáo, ở trong một lần này khởi sự làm nhân vật quan trọng.

Bọn họ một lần này thành công khiến bọn họ hưng phấn, nhưng đối với kế tiếp làm thế nào, bọn họ lại chưa nghĩ ra.

Dù sao trước kia Tam Hương giáo bọn họ khởi sự, hầu như đầu lấy thất bại kết thúc.

Bây giờ đột nhiên thành công, ngược lại làm bọn họ có chút không biết làm qì.

“Chúng ta bây giờ mặc dù có hơn ngàn binh mã, nhưng so với người của Ninh vương, chỉ sợ vẫn đánh không lại.”

Đỗ bán tiên nói với mọi người: “Cho nên chúng ta phải mau chóng liên lạc huynh đệ trong giáo ở địa phương khác, để bọn họ cũng mau chóng khởi sự!”

“Chỉ cần huynh đệ trong giáo ở các nơi đầu khởi sự, vậy binh mã của Ninh vương liền không làm gì được chúng tal”

“Đến lúc đó chúng ta người đông thế mạnh, nên là bọn họ sợ hãi!” Lời của Đỗ bán tiên khiến mọi người đều cảm thấy có đạo lý. Đỗ bán tiên nhìn về phía hai huynh đệ trong giáo ngồi ở bên trái.

“Hai người các ngươi tự mình đi liên lạc huynh đệ trong giáo ở phủ huyện khác, nói cho bọn họ, chúng ta đã khởi sự thành công!”
Bình Luận (0)
Comment