Chương 1581: Du thuyết! (1)
Chương 1581: Du thuyết! (1)Chương 1581: Du thuyết! (1)
“Ta sau khi đến Bình thành, cũng ngay lập tức tới cửa chuẩn bị bái phỏng đại công tử, trùng hợp đại công tử không có mặt.”
Quách Vĩnh Khang nói với Tống Đằng: “Chúng ta có chỗ thất lễ, còn xin đại công tử thứ tội nhiều hơn.” “Một chén rượu này, xem như ta bồi tội cho đại công tử.”
Tống Đằng mỉm cười nói: “Quách đặc sứ không cần như thế.”
“Các ngươi đi đường xa mà đến, nên do ta bày tiệc chiêu đãi mới phải.” “Chỉ là công việc của ta thật sự quá bận rộn, có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn, còn xin bao dung.”
“Chén rượu thứ nhất này, nên do ta kính ngươi mới phải.” “Ta thấy đại công tử cùng Quách huynh các ngươi cũng đừng nhường nhau nữa.” Bình thành tri phủ Mã Ngọc Sơn mở miệng nói: “Không bằng chúng ta cùng nhau cạn một chén này, như thế nào?”
“Tốt, để chúng ta cùng nhau nâng chén!”
Ở trong tiếng cụng chén rượu thanh thúy, mọi người cùng nhau uống một hơi, không khí tương đối hòa hợp.
“Đến đến đến, dùng bữa dùng bữa.” Sau khi mọi người uống một chén rượu, Quách Vĩnh Khang như là chủ nhà, nhiệt tình kêu gọi mọi người dùng bữa.
“Đại công tử, ta nghe ngươi một lần này đi Trần Châu?” Ở sau khi uống mấy chén rượu nhạt, quan hệ đôi bên kéo gần lại không ít, Quách Vĩnh Khang tò mò bắt đầu dò hỏi.
Tống Đằng cười ha ha nói: “Tin tức của Quách đặc sứ rất linh thông nha.”
Quách Vĩnh Khang chỉ chỉ Bình thành tri phủ ngồi ở chéo đối diện nói: “Ta đây là ngẫu nhiên nghe được Mã huynh nói tới, lúc này mới biết được đại công tử đi Trần Châu.” Tống Đằng nhìn một lần Mã Ngọc Sơn đang vẻ mặt đầy xấu hổ, trực tiếp thừa nhận nói: “Đúng, ta một lần này quả thật là đi Trần Châu.” “Đăng Khấu quân không chịu cố gắng, chạy tới Trần Châu cướp bóc, chịu thiệt không nói, còn bị Tả Ky quân bắt làm tù binh.”
“Một lần này ta đã mất rất nhiều công sức, lúc này mới vớt Hồ Chí Dũng trở về.”
Quách Vĩnh Khang cũng không ngờ Tống Đằng thoải mái thừa nhận như thế, điều này ngược lại khiến hắn có chút bất ngờ.
“Đại công tử yêu quý cấp dưới, khiến ta khâm phục.”
Tống Đằng bực mình nói: “Thủ hạ như vậy ta thấy vân là bớt mấy tên thì tốt hơn, một lần này nấu không phải vận khí của ta tốt, nói không chừng ta cũng không về được nữa.” “Chẳng lẽ Trương Đại Lang kia dám có gan giam giữ đại công tử hay sao?”
“AI” Tống Đằng lớn tiếng nói: “Trương Đại Lang kia chỉ là một tên lăng đầu thanh (trẻ trâu, xốc nổi), còn có cái gì hắn không dám làm?”
“Một lần này đi Trần Châu một chuyến, tuy ta cứu được người về rồi, nhưng lại tổn thất thê thảm nặng nề nha.”
“Cần bồi thường Tả Ky quân ước chừng ba ngàn chiến mã, mười vạn cân gang, ngoài ra, còn phải cho bọn hắn một trăm vạn lượng bạc trắng!”
Tống Đằng hùng hùng hổ hổ nói: “Lần này thật đúng là nghẹn khuất đến tận nhà rồi!”
“Đại công tử đừng tức giận, câu cửa miệng nói, quân tử báo thù mười năm không muộn.” Quách Vĩnh Khang cười nói: “Trương Đại Lang này càn rỡ như thế, ta thấy hắn chính là châu chấu sau mùa thu, không nhảy nhót được bao lâu nữa.”
Tống Đằng sau khi nghe xong đặc sứ Quách Vĩnh Khang nói, cũng gật gật đầu.
“Ngươi nói không sai, trời cuồng có mưa, người cuồng có họal”
Tống Đằng có chút nghiến răng nghiến lợi nói: “Trương Đại Lang này dựa vào trong tay mình nắm giữ mấy vạn Tả Ky quân, liền không để bất luận kẻ nào vào mắt.”
“Người như vậy, ta là không quen nhìn!”
Tống Đằng thở phì phò nói: “Nếu không phải một lần này người của chúng ta rơi vào trong tay bọn hắn, làm chúng ta ném chuột sợ vỡ đồ, một lần này ta tuyệt đối sẽ không hướng hắn cúi đầu thỏa hiệp!” Quách Vĩnh Khang thấy đại công tử Tống Đẳng rất có ý kiến đối với đại đô đốc Tả Ky quân Trương Đại Lang, trong lòng rất vui vẻ.
Rất hiển nhiên, một lần này đại công tử Tống Đằng ở bên kia chịu thiệt, trong lòng hôm nay đang tích tụ cơn tức.
Hắn nhìn thấy thời cơ chín mùi, lập tức du thuyết.
“Đại công tử, Phục Châu chúng ta cũng không quen nhìn Trương Đại Lang kia.”
“Một lần này đại quân Phục Châu chúng ta đã đánh tới Lâm Xuyên phủ, tiên phong đã giết vào Trần Châu!”
“Nếu đại công tử giờ phút này dẫn dắt đại quân Quang Châu nam hạ, chúng ta hai mặt giáp công, nhất định có thể đánh cho Trương Đại Lang kia hoa rơi nước chảy, để xả mối hận trong lòng đại công tử!” Tống Đằng liếc Quách Vĩnh Khang một cái, lộ vẻ mặt do dự.
“Ai da, uống rượu uống rượu.”
Tống Đằng giơ chén rượu.
Quách Vĩnh Khang cũng nhìn ra do dự trong mắt Tống Đằng, sau khi cụng với nhau một chén, tiếp tục du thuyết.
“Đại công tử, cơ hội không thể bỏ lỡ nhai” “Nếu là hai nhà chúng ta liên thủ, đừng nói vẻn vẹn một Tả Ky quân của Trương Đại Lang.”
“Đến lúc đó hai nhà chúng ta đủ để quét ngang Đông Nam tiết độ phủ, mang toàn bộ Đông Nam nhét vào trong túi!”
Quách Vĩnh Khang hướng dẫn từng bước nói: “Chỉ cần đánh hạ Đông Nam, đến lúc đó Quang Châu tiết độ phủ các ngươi cũng sẽ không thiếu tiên bạc lương thực.”
“Đến lúc đó không chỉ có thể không chịu hạn chế bởi người ta, có lương thực tiền bạc Đông Nam làm hậu thuẫn, đến lúc đó còn có thể đánh ngã Tần Châu...”
Quách Vĩnh Khang ý đồ vẽ cái bánh to cho Tống Đằng. Chỉ cần Tống Đằng vị đại công tử hết sức quan trọng này cảm thấy có lợi có thể mưu cầu.
Đến lúc đó hắn ở một bên lại thổi gió cho tiết độ sứ Tống Chiến, nói không chừng Quang Châu tiết độ phủ liền trực tiếp xuất binh.