Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 1583 - Chương 1583: Bàn Việc Quân! (1)

Chương 1583: Bàn việc quân! (1) Chương 1583: Bàn việc quân! (1)Chương 1583: Bàn việc quân! (1)

Quách Vĩnh Khang thấy đại công tử Tống Đằng đã bị thuyết phục, rất vui vẻ nâng chén nói: “Ta kính đại công tử một chén, hy vọng chúng ta sớm ngày kề vai chiến đấu, nuốt trọn Đông Naml”

“Tốt, chúng ta cùng nhau nâng chén!”

Mọi người lại cùng nhau nâng chén uống.

Ở trong lúc chén chú chén anh, mọi người uống rất tận hứng.

Đặc biệt đặc sứ Quách Vĩnh Khang Phục Châu phái tới, tâm tình càng rất tốt.

Dù sao hắn đã thuyết phục đại công tử Tống Đằng, chỉ cần Tống Đằng ra mặt khuyên bảo, Quang Châu là vô cùng có khả năng xuất binh. Chỉ cần Quang Châu xuất binh chế trụ Tả Ky quân, vậy Phục Châu bọn họ liền có thể quét ngang các quân khác của Đông Nam.

Các quân khác sức chiến đấu không mạnh, rất nhiều thậm chí đều bị đánh cho tàn phế.

Đến lúc đó không cần bao lâu, Phục Châu bọn họ liền có thể chiếm lĩnh Đông Nam tiết độ phủ, mở rộng địa bàn rất nhiều.

Về phần cùng Quang Châu chia đều Đông Nam tiết độ phủ, vậy đến lúc đó phải xem ai nắm đấm cứng.

Sau khi tiệc rượu kết thúc, Quách Vĩnh Khang tự mình tiễn Tống Đằng vị đại công tử này đến cửa chính Hồng Vận tửu lâu.

“Đại công tử, lần đầu gặp mặt, ta cũng không biết đại công tử thích cái gì.”

Quách Vĩnh Khang trực tiếp nói với Tống Đằng: “Nơi này có năm vạn lượng hoàng kim, tính là quà gặp mặt của ta, còn xin đại công tử vui lòng nhận cho.”

Quách Vĩnh Khang nói xong, liền có người kéo xe ngựa tới.

Tống Đằng thấy Quách Vĩnh Khang ra tay đã là năm vạn lượng hoàng kim, trong lòng cũng giật mình không thôi.

Phục Châu này thật đúng là con mẹ nó giàu chảy mỡ!

“Quách đặc sứ, ngươi thế này quá khách khí rồi...”

“Đại công tử, hai nhà chúng ta vẫn luôn giao hảo, chút bạc cỏn con bất thành kính ý.”

Quách Vĩnh Khang cười nói: “Đợi chúng ta hợp sức đánh hạ Đông Nam tiết độ phủ, đến lúc đó chúng ta lại uống rượu vui vẻ!”

“Được!”

“Đã là một phần tâm ý của Quách đặc sứ, vậy ta liền nhận.”

Tống Đằng nói với Quách Vĩnh Khang: “Chuyện liên thủ, ta sẽ tự mình đi khuyên bảo cha ta.”

“Chỉ là đến lúc đó còn hy vọng các ngươi hết lòng tuân thủ hứa hẹn nhai”

“Đại công tử yên tâm, Phục Châu chúng ta luôn luôn nói được thì làm được, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.” “Được, vậy ta đi về trước.” “Đại công tử đi thong thả.”

Trần Châu, Bắc An thành, Đông Nghĩa trấn.

Trong ngoài phủ đệ Lưu gia đứng đầy binh sĩ Tả Ky quân đội nón mặc giáp, trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng.

Tả Ky quân tham tướng Tào Thuận, tham quần Vương Thừa An cùng Lương Đại Hổ, Bàng Bưu, Lưu Hắc Tử, Đinh Phong... một lượng lớn tướng lĩnh tề tụ.

Trên mặt bọn họ không có sự nghiêm túc của mấy ngày trước, bọn họ đang thấp giọng nói chuyện với nhau, vẻ mặt thoải mái hơn không ít. “Phó sứ đại nhân đến!”

Tiếng hô to của thủ vệ ở cửa vang lên.

Tiếng mọi người nói chuyện với nhau trong đại sảnh im bặt dừng lại. Ở trong một mảng thanh âm leng keng giáp trụ va chạm, mọi người đồng loạt đứng dậy.

Ánh mắt bọn họ hướng về phía Trương Vân Xuyên sải bước đi vào đại sảnh, trong mắt tràn đầy nét sùng kính.

“Bái kiến phó sứ đại nhân!”

Thanh âm chỉnh tê vang dội cất lên, không khí trong đại sảnh nghiêm nghị. Ánh mắt sắc bén Trương Vân Xuyên từ trên thân mọi người đảo qua, khẽ gật đầu.

Từ mấy chục huynh đệ trên Cửu Phong sơn lúc đó làm nòng cốt, Trương Vân Xuyên hắn bây giờ đã lao lên.

Bây giờ có nhiều chiến tướng như vậy, nhiều binh mã như vậy, đây là nội tình của Trương Vân Xuyên hắn. “Mọi người đầu ngồi đi!”

Trương Vân Xuyên sau khi đi đến chủ vị ngồi xuống, cũng đè tay xuống đối với mọi người.

Các tướng cũng đều đồng loạt xoay người ngồi xuống, chỉ là ai cũng thân trên ngồi thẳng, nhìn qua tràn ngập tinh thần. Trương Vân Xuyên hướng ánh mắt về phía Quân Tình ti ti trưởng Điền Trung Kiệt ngồi ở bên tay trái mình. “Điền ti trưởng, ngươi mang tin tức hai ngày qua đạt được kể cho mọi người một chút.”

“RÕI"

Điền Trung Kiệt đáp lại đứng dậy, mở ra một quyển sổ nhỏ trong tay mình.

“Phương diện Quang Châu tiết độ phủ, theo cơ sở ngầm của chúng ta truyền đến tin tức, bây giờ chỉ có Quảng Giang trấn đối diện chúng ta còn đóng giữ khoảng năm ngàn binh mã.”

“Các bộ binh mã Đãng Khấu quân bố trí ở tuyến đầu dọc sông đã lục tục rút về nơi đóng giữ ban đầu.” Sau khi nghe được tin tức này, mọi người đầu đồng loạt thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Các bộ binh mã Đãng Khấu quân đặt ở một đường dọc sông, bộ dáng có thể đánh tới bất cứ lúc nào, điều này làm bọn họ bên này không dám SƠ ý.

Những ngày qua binh mã hai bên cách sông giằng co, không khí rất khẩn trương.

Binh mã Đãng Khấu quân hôm nay rút về nơi đóng giữ ban đầu, trong thời gian ngắn cũng không xảy ra chiến đấu được.

“Quang Châu tiết độ phủ Bình thành truyền về tin tức.”

“Đặc sứ Phục Châu phái ra đến Bình thành, hoạt động khắp nơi du thuyết cao tâng Quang Châu tiết độ phủ dụng binh đối với Đông Nam tiết độ phủ ta.”

“Chẳng qua bây giờ tiết độ sứ Quang Châu tiết độ phủ Tống Chiến còn chưa tỏ thái độ, vẫn đang quan sát.”

Lời này của Điền Trung Kiệt khiến trái tim mọi người treo lên.

Lương Đại Hổ lập tức mắng: “Con mẹ nó, Phục Châu này thật đúng là không bỏ ý định diệt chúng ta nha!” “Chính bọn hắn đánh chúng ta thì thôi, bây giờ thế mà còn muốn cổ động Quang Châu tiết độ phủ cùng nhau đánh chúng ta, quá đáng ghét rồi”

“Đúng vậy, Phục Châu quá đáng hận rồi!” “Lão tử không đội trời chung với bọn hắn!”
Bình Luận (0)
Comment