Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 1587 - Chương 1587: Đánh Một Trận!

Chương 1587: Đánh một trận! Chương 1587: Đánh một trận!Chương 1587: Đánh một trận!

Bọn họ nếu liều chất hết, vậy về sau không có thực lực, tiết độ phủ thu thập bọn họ liền dễ dàng.

Vì thế, bọn họ cảm thấy bảo tồn thực lực Tả Ky quân bọn họ mới là vị trí số một.

Chỉ cần thực lực vẫn còn, cho dù Đông Nam tiết độ phủ bị đánh hết rồi, vẫn như cũ có một vị trí của bọn họ.

Nhưng nếu là Tả Ky quân bọn họ đánh hất rồi, Đông Nam tiết độ phủ cho dù bảo vệ được, đối với bọn họ mà nói cũng không có ý nghĩa.

“Suy nghĩ của các ngươi ta đầu đã biết.”

“Ý kiến mọi người đã không hoàn toàn giống nhau, vậy chúng ta trước hết gác lại, ngày mai lại bàn bạc.” Trương Vần Xuyên nhìn bên ngoài một lần, nói: “Hôm nay sắc trời đã muộn, mọi người đầu đi về nghỉ ngơi trước, lại cân nhắc kỹ một phen.”

Mọi người chưa đạt thành ý kiến nhất trí, Trương Vân Xuyên cũng không tiện nói ra ý nghĩ của mình. Phải biết, hắn tuy là phòng ngự phó sứ, đại đô đốc Tả Ky quân của Đông Nam tiết độ phủ.

Nhưng hắn muốn bảo hộ quyền uy của mình, nhất định phải tìm hiểu đầy đủ cảm xúc cùng suy nghĩ của người dưới trướng.

Khi đại đa số người ý kiến đầu không thống nhất, hắn dựa vào quyền thế mạnh mẽ thi hành một ít mệnh lệnh. Thế này nếu đánh thắng còn tốt, nếu đánh thua, vậy uy vọng của hắn sẽ xuống dốc không phanh."d o c f u l l . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í"

Huống hồ khi đại đa số mọi người suy nghĩ khác nhau, hắn cưỡng ép hạ lệnh chấp hành.

Vậy người bên dưới trong lòng có ý tưởng, chứng thực cũng sẽ phải chiết khấu lớn.

Cho nân ở lúc này, lấy quyền ép người, lấy thế ép người đều là không được.

Làm bất cứ chuyện gì, cần tư tưởng trên dưới đạt thành nhất trí, mới có thể sức dùng hướng một chỗ, mới có khả năng thành công.

Trương Vân Xuyên quyết định gác lại bàn bạc sau, mọi người thấy không thể đạt thành ý kiến thống nhất, cũng đầu ùn ùn cáo từ rời khỏi.

“Đi, gọi hai người Đinh Phong cùng Hoàng Hạo trở về.”

Đợi sau khi mọi người nối đuôi nhau đi ra, Trương Vân Xuyên gọi thần quân đô úy Mạnh Bằng của mình, phân phó một tiếng đối với hắn. “Vâng!”

Đô úy Mạnh Bằng nhận lệnh mà đi. Sau một lúc, giáo úy Đinh Phong và Hoàng Hạo hai người quay trở về đại sảnh.

“Ngồi xuống nói chuyện.”

Ở dưới Trương Vân Xuyên đánh tiếng, hai người nghi hoặc khó hiểu xoay người ngồi xuống. Bọn họ không biết Trương Vân Xuyên gọi riêng hai người bọn họ tới làm cái gì.

“Hai người các ngươi đầu có khuynh hướng đánh sao?”

Trương Vân Xuyên cười tủm tỉm hỏi hai người.

Đinh Phong ôm quyền nói: “Đại nhân, ngài là phòng ngự phó sứ Đông Nam tiết độ phủ, đại đô đốc Tả Ky quân.”

“Ta cảm thấy chúng ta nếu không đánh đã lui, từ bỏ Trần Châu, không chỉ có dân chúng Trần Châu sẽ có câu oán hận, tướng sĩ trong quân cũng sẽ cảm thấy đại nhân ngài tham sống sợ chết, có tổn hại uy vọng của ngài.”

“Cho nên ta cảm thấy cho dù muốn rút lui, chúng ta cũng phải đánh một trận xong lại đi.”

Hoàng Hạo cũng theo sát sau phụ họa: “Nghĩa phụ, chúng ta tốn lượng lớn nhần lực vật lực kinh doanh Trần Châu, cứ như vậy từ bỏ thì quá đáng tiếc.”.

“Phục Châu quân cuồng vọng, hôm nay chia binh ba đường tiến công!” “Chúng ta có mấy vạn binh mã, đối phó một lộ Phục Châu quân này tiến công Trần Châu chúng ta, cũng không phải không có phần thắng!” “Đánh không lại là một chuyện, không dám đánh lại là một câu chuyện khác.”

“Không đánh đã chủ động rút lui, ta cảm thấy không cam lòng!”

Trương Vân Xuyên thấy hai người đầu là phái chủ chiến kiên định, hắn khẽ gật đầu.

“Suy nghĩ của ta không khác biệt lắm với các ngươi, ta cảm thấy vẫn phải đánh một trận.”

“Cho dù thắng một trận nhỏ, vậy một ván cờ này liền sống rồi.” Trương Vân Xuyên nói: “Nhưng bây giờ nếu rút lui, thứ nhất không thể ăn nói với tiết độ phủ bân kia, thứ hai không thể ăn nói với dân chúng bên dưới, thứ ba sẽ tổn thương sĩ khí của chúng ta thật lớn.”

“Nhưng đại đa số mọi người đầu giữ thái độ bảo thủ, cảm thấy cần bảo tồn thực lực là trên hết.”

“Ta tuy thân là phòng ngự phó sứ, nhưng lại cũng không thể không cân nhắc cảm xúc cùng suy nghĩ của mọi người.” Trương Vần Xuyên dừng một chút, nói: “Cho nên ta chuẩn bị phái hai doanh binh mã các ngươi đi trước xuất kích, đi đón đánh Phục Châu quân đánh vào Trần Châu chúng ta.” “Các ngươi nếu đánh thắng, vậy ta liên có đủ lý do đi thuyết phục những người không muốn đánh kia.”

“Đương nhiên, các ngươi nếu đánh thua, vậy tình cảnh chúng ta liền rất bị động...”

Hoàng Hạo và Đinh Phong nhìn nhau một cái, đã biết ý tứ của nhà mình đại nhân.

Hai người đồng thanh nói: “Đại nhân yên tâm, chúng ta nhất định hợp sức tử chiến, không thắng không về!” “Vậy được, các ngươi lát nữa trở về chuẩn bị!”

“Sáng sớm ngày mai liền xuất phát, nghênh chiến Phục Châu quân đánh vào cảnh nội Trần Châu chúng ta.” “Vâng!”

Đinh Phong rất kích động.

Dù sao hắn là người sinh trưởng ở bản địa Trần Châu, người nhà thân thiết đại đa số đều ở Trần Châu.

Nơi này là cố hương của hắn, hắn tự nhiên không muốn vứt bỏ nơi này. Trương Vần Xuyên nhìn hai người một lần, nói: “Trận chiến này lấy Đinh Phong làm chủ, Hoàng Hạo làm phụ, lĩnh quân bên ngoài đánh, như thế nào, đánh ai, các ngươi xem thời cơ mà quyết đoán, ta sẽ không xen vào.”

Trương Vân Xuyên nghiêm túc chỉ chỉ bọn họ, cường điệu nói: “Nhưng ta chỉ có một yêu cầu, đó chính là trận chiến này chỉ cho thắng không cho thua!”

“Vâng!”
Bình Luận (0)
Comment