Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 1589 - Chương 1589: Quyết Đoán! (2)

Chương 1589: Quyết đoán! (2) Chương 1589: Quyết đoán! (2)Chương 1589: Quyết đoán! (2)

“Già rồi, già rồi, đã không còn dùng được nữa.”

Tống Chiến ném khăn mặt nóng trả lại cho nha hoàn, khoát tay thở dài nói: “Bây giờ kéo cung hơn mười lần cánh tay đã tê rần.”

“Nhớ năm đó lão tử một hơi kéo hai mươi lần cũng không cần thở.” “Đáng tiếc nha, lão tử anh hùng con trai cẩu hùng.”

Tống Chiến có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với Tống Đằng: “Ngươi nếu có thể kéo cung bắn tên giống lão tử, ta đã hài lòng rồi.”

“Phụ thân, ngài cũng biết con không phải có tốt chất xung phong hãm trận trên chiến trường.”

“Con mẹ nó, lão tử sao lại sinh ngươi cái thứ tay trói gà không chặt như vậy, thực con mẹ nó mất mặt!” “Hề hà, ba trăm sáu mươi nghề nghề nào cũng có trạng nguyên mà.”

“Hừ, khua môi múa méo!”

Tống Chiến đi đến một bên ngồi xuống, lập tức có người đưa lên trà nóng, hắn nhìn Tống Đằng đứng ở một bên, hỏi: “Ngươi đến đây lúc nào?”

“Con vừa tới không lầu.”

Tống Chiến liếc Tống Đằng một cái, hỏi: “Có việc?”

Tống Đằng phất tay đối với người chung quanh, mọi người đều thức thời lui xuống, trên khán đài chỉ còn lại cha con bọn họ. “Phụ thân, Trần Châu bên kia đã giải trừ phong tỏa, lô lương thực đầu tiên chúng ta mua đã qua sông, rất nhanh có thể vận chuyển tới Bình thành.”

“Con đã phát tin tức ra ngoài, giá lương thực hẳn là rất nhanh sẽ hạ xuống.”

Tống Chiến có chút bất ngờ nói: “Không ngờ Trương Đại Lang này còn rất nói là giữ lời.”

Tống Đằng trả lời: “Con cùng Trương Đại Lang làm ăn lâu như vậy, hắn người này vân là nói chuyện giữ lời.” “Chúng ta gom góp nhóm chiến mã đầu tiên một ngàn con, hôm nay đã gom đủ, con chuẩn bị lập tức đưa qua.”

Tống Chiến khoát tay nói: “Chuyện này giao cho con xử lý, con phụ trách là được, không cần mọi chuyện tới hỏi ta nữa.”

“Mau chóng mang đồ bồi thường đưa qua, mang đám người Hồ Nghị đổi trở về.”

“Hồ Nghị này tốt xấu gì là phó tướng của chúng ta, cho dù bị người ta nắm ở trong tay, cũng không ra làm sao.”

“Vâng!”

Tống Đằng gật đầu, đáp ứng.

“Phụ thân, còn có một việc.” “Chuyện gì?”

Tống Đằng nói: “Phục Châu đặc sứ Quách Vĩnh Khang ở Hồng Vận tửu lâu mời con ăn một bữa cơm.” “Cái này ta biết.” Tống Chiến nói: “Việc nhỏ như vậy không cần thiết hướng ta bẩm báo.”

“Con bây giờ chính là trưởng sử Quang Châu tiết độ phủ ta, người ta mời con ăn cơm, nịnh bợ con, đó là chuyện rất bình thường.”

Tống Đằng tiếp tục nói: “Quách Vĩnh Khang còn tặng con năm vạn lượng hoàng kim.”

“A, Phục Châu này ra tay thật đúng là hào phóng.”

Tống Chiến cười trêu chọc: “Quách Vĩnh Khang này lúc gặp ta, cũng tặng tám vạn lượng hoàng kim.” “Bọn họ đã tặng, vậy nhận lẫy đi, không nhận uống không nhận.” Tống Đằng trầm ngâm, sau đó nói: “Phụ thân, Phục Châu này ra tay quả thật hào phóng.”

“Con phái người âm thầm tra xét một phen, những ngày qua bọn họ tặng cho cao tầng Quang Châu tiết độ phủ chúng ta ít nhất mấy chục phân quà.”

“Mỗi một phần quà này đều giá trị xa xỈ."

“Trừ hơn mười người từ chối nhận, kẻ khác đầu lần lượt nhận, có người thậm chí xưng huynh gọi đệ với đặc sứ Quách Vĩnh Khang.”

Tống Chiến sau khi nghe đến đó, hơi ngẩn ra, đã hiểu ý ở ngoài lời của con mình.

Quang Châu tiết độ phủ bọn họ rất nghèo, cho nên đối với người dưới trướng kiếm bạc các thứ, chỉ cần không quá phận, Tống Chiến đầu là mở một mắt nhắm một mắt.

Dù sao muốn để người dưới trướng làm việc, dù sao cũng phải cho bọn họ kiếm một ít chỗ tốt.

Chung quy không thể vừa muốn để ngựa chạy, vừa không cho ngựa ăn cỏ.

Chỉ là một lần này Phục Châu đặc sứ Quách Vĩnh Khang đi lại khắp nơi, tặng quà cho cao tầng Quang Châu tiết độ phủ bọn họ.

Bổn ý của Phục Châu là muốn du thuyết càng nhiều người nói chuyện giúp bọn họ, khuyên bảo tiết độ sứ Tống Chiến xuất binh nam hạ. Nhưng bây giờ trải qua Tống Đằng cố ý nhắc tới như vậy, tính chất nhất thời trở nên khác hẳn.

“Khó trách hai ngày qua không ngừng có người trình điều trần, khuyên bảo ta xuất binh nam hạ đánh Đông Nam tiết độ phủ.”

Tống Chiến cười lạnh nói: “Xem ra Phục Châu một lần này tặng quà vân là rất có hiệu quả đấy, thế mà trong thời gian ngắn lôi kéo nhiều người như vậy nói chuyện thay bọn họ.”

“Phụ thân, con cảm thấy việc này phải đề phòng.”

Tống Đằng nhắc nhở: “Quang Châu tiết độ phủ chúng ta rất nghèo, không cho được quá nhiều thứ, con lo lắng có một số người sẽ bị Phục Châu lôi kéo qua, cống hiến cho Phục Châu.”

“Ừm.”

Tống Chiến cũng ý thức được tính nghiêm trọng của việc này. Nếu đơn giản thu một ít quà trái lại không có gì.

Nhưng những người này hôm nay đã bắt đầu nói chuyện thay Phục Châu.

Về sau nếu Phục Châu cho nhiều quà hơn nữa, âm thầm lôi kéo đối với bọn họ, vậy bọn họ có phải có khả năng ngả về phía Phục Châu hay không?

Phục Châu một lần này mượn sức cao tầng Quang Châu tiết độ phủ khắp nơi, điều này làm Tống Chiến và Tống Đằng cảm nhận được uy hiếp.

Trước không nói chuyện liên thủ với Phục Châu, chỉ động tác này của Phục Châu, đã phạm vào kiêng kị. “Con cảm thấy việc này nên xử lý như thế nào?”

Tống Chiến sau khi trầm ngâm, ném ánh mắt về phía con trai mình Tống Đằng.

“Phụ thân, con là nghĩ như vậy...” Tống Đằng lập tức mang suy nghĩ trong lòng mình nói thẳng ra.

Tiết độ sứ Tống Chiến đứng lên đi qua đi lại một lúc, đã đáp ứng.
Bình Luận (0)
Comment