Chương 1637: Cửu vạn! (2)
Chương 1637: Cửu vạn! (2)Chương 1637: Cửu vạn! (2)
Trước kia từ huyện thành Mai huyện lén lút hướng Thanh Phong độ vận chuyển lương thực, bây giờ liền biến thành quang minh chính đại.
Mỗi ngày ước chừng đều có hơn vạn cửu vạn xuyên qua ở trên đường núi vùng núi Mai Sơn.
Bọn họ những cửu vạn này vai vác lưng gánh, mang từng túi lương thực vận chuyển tới trong kho hàng lớn của Thanh Phong độ chứa đựng. Đợi sau khi quân đội tiền tuyến chiếm lĩnh bến đò Trần Châu, những quân lương này liền có thể rất nhanh vận chuyển đến trong binh doanh tiền tuyến.
So với đi đường bộ vận chuyển, tiết kiệm thời gian sức lực, ven đường tiêu hao càng ít đi một chút.
Màn đêm buông xuống, lại một đội cửu vạn hơn ngàn người đến Thanh Phong độ.
Ở dưới cây đuốc chiếu rọi, các cửu vạn này đẩy xe một bánh chở đầy lương thực, trên khuôn mặt mệt mỏi lộ ra nụ cười vui sướng.
“Các huynh đệ!”
“Cố gắng chút nữal”
“Ngay lập tức có thể ăn cơm nghỉ ngơi rồi!”
Một hán tử trung niên mặc quần áo vải thô màu xám bên hông giắt một cây trường đao, vung cánh tay, lớn tiếng hô hào.
“Con mẹ nó, chó săn, ra vẻ cái gì!” “Lão tử sớm hay muộn giết chết tên phản đồ này!” Nhìn hán tử trung niên mặc quần áo vải thô này, các cửu vạn đẩy xe một bánh có người thấp giọng mắng. Bọn họ hơn ngàn cửu vạn này không phải người Phục Châu.DOC FULL.V N - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
Bọn họ vốn là binh sĩ Trấn Nam quân Đông Nam tiết độ phủ.
Lúc trước bọn họ tùy tùng đại công tử Giang Vĩnh Dương chinh chiến Phục Châu, đánh trận thua, đại quân tán loạn, lúc này mới trở thành tù binh.
Giống bọn họ tù binh Trấn Nam quân như vậy, ở cảnh nội Phục Châu ước chừng có hơn một vạn tám ngàn người.
Phục Châu cũng không giết chết bọn họ những người này, mà là phân phát bọn họ đến các nơi.
Một ít rất khỏe mạnh thì bị các quyền quý kia mua về, phụ trách trồng trọt cày cấy, trở thành nô bộc cho bọn hắn.
Còn có một số vận khí tốt, thì bị các thương đội kia mua đi làm tiểu nhị hộ vệ, đương nhiên, bọn họ cũng là thân phận nô lệ.
Càng nhiều binh sĩ Trấn Nam quân bị bắt giữ thì trở thành sức lao động miễn phí.
Một lần này lượng lớn tù binh đã bị điều động tới đây, phụ trách từ Mai huyện vận chuyển quân lương tới Thanh Phong độ.
Gần một tháng thời gian qua, đã có mấy trăm người bởi vì bệnh tật, đói khát cùng mệt nhọc chết ở trên đường núi Mai Sơn.
Phương diện Phục Châu vì tăng mạnh quản thúc đối với những cửu vạn này, cố ý từ trong đó chọn lựa ra một ít kẻ nghe lời làm đầu mục. Các đầu mục này tuy cũng là thân phận tù binh cửu vạn.
Nhưng bây giờ sau khi được bổ nhiệm làm đầu mục, vì thu hoạch binh sĩ áp giải Phục Châu quân ưu ái, vì tích lũy biểu hiện, đạt được thân phận tự do.
Bọn hắn càng đẩy mạnh hơn áp bách hãm hại các đồng chí ban đầu, động cái là đánh mắng bọn họ, so với Phục Châu quân còn ác hơn. Phục Châu quân rất thích ý bọn họ chó cắn chó, cho nên chỉ cần không chậm trễ công việc, mặc kệ các đầu mục đó làm xằng làm bậy. Các cửu vạn này đối mặt đám đầu mục ức hiếp, giận mà không dám nói gì.
Bởi vì phàm là phản kháng hoặc muốn chạy trốn, không có ngoại lệ đầu bị giết chết.
Bọn họ bây giờ chỉ có thể yên lặng thừa nhận, bọn họ sống tựa như cái xác không hồn, sống ngày nào tính ngày đó.
Rất nhanh, ở dưới các đầu mục thúc giục cùng binh sĩ Phục Châu quần áp tải giám sát, hơn ngàn cửu vạn này rốt cuộc đến một kho hàng lớn ngoài trấn Thanh Phong.
“Mau, mang lương thực đều chuyển hết vào kho lớn!”
“Sau đó qua bên kia lĩnh nước cùng đồ ăn!”
Ở trong tiếng hò hét của đám đầu mục, hơn ngàn gã cửu vạn rất nhanh đã hoàn thành dỡ hàng, sau đó đến một mảnh đất trống.
Bọn họ mỗi người lĩnh được hai bát cháo loãng cùng một ấm nước. Bọn họ ở trong núi đi hai ngày, vừa mệt vừa đói, chỉ gặm một ít lương khô, giờ phút này bất chấp hình tượng của mình, bắt đầu ăn như hùm như sói.
“Mệt chết lão tử rồi!”
Sau khi cơm nước xong, có cửu vạn ngã chỏng vó nằm ở trên đất cỏ lạnh như băng, há mồm thở hổn hển.
“Ngươi mệt, lão tử so với ngươi còn mệt hơn.” “Cũng không biết ngày tháng như vậy khi nào mới kết thúc.”
Có cửu vạn nói: “Nghe nói Phục Châu quân đã đánh tới Trần Châu, không biết là thật hay giả?”
“Ta thấy tám phần là thật.”
“Ài, Phục Châu quân này không ngừng đánh thắng trận, Đông Nam tiết độ phủ chúng ta sợ là sắp bị bọn hắn đánh hạ rồi.”
“Đến lúc đó chúng ta sợ là cả đời cũng không thể về quê nhà.”
Nói đến đây, mọi người đầu vẻ mặt ảm đạm.
“Cái này đầu trách Giang Vĩnh Dương tên chó chết đó.” “Hắn trái lại chạy rồi, chỉ khổ huynh đệ chúng ta.”
“Đúng vậy, tên chó này bầy giờ nghe nói cũng đầu nhập vào Phục Châu, còn làm đại đô đốc nghĩa quân gì đó.”
Các cửu vạn nằm ở trên mặt cỏ lạnh như băng thấp giọng nghị luận, không ít cửu vạn chung quanh đã mệt đến trực tiếp ngủ, truyền ra tiếng ngáy.
Ngay lúc này, chỉ thấy các đầu mục ăn uống no đủ kia lại đã trở lại. “Dậy, dậy ngay!”
Các đầu mục nhìn đám cửu vạn xiêu vẹo nằm ở trên mặt đất nghỉ ngơi, lớn tiếng ồn ào. Ánh mắt các cửu vạn ném về phía những đầu mục này, không biết lại có chuyện gì.
“Các huynh đệ, ta nói cho các ngươi một tin tức tốt!”
Một đầu mục đi đến trước mặt mọi người, lớn tiếng nói: “Phía trước có tin tức truyền đến, Lâm đại tướng quân đã dẫn dắt Hổ Nha quân đánh tới thành Bắc An!”