Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 1647 - Chương 1647: Thừa Thắng Xông Lên! (2)

Chương 1647: Thừa thắng xông lên! (2) Chương 1647: Thừa thắng xông lên! (2)Chương 1647: Thừa thắng xông lên! (2)

Khi Lý Dương tụ tập các đầu lĩnh lại, đề xuất thừa dịp thắng lợi đi tấn công trấn Thanh Phong, bọn họ đầu tỏ vẻ ủng hộ.

Thứ nhất bọn họ cảm thấy chủ lực Phục Châu quân trấn Thanh Phong đã bị tiêu diệt, bọn họ bây giờ đi đánh, rất dễ dàng.

Thứ hai trong trấn Thanh Phong bây giờ chứa đựng lượng lớn lương thảo, một khi đánh hạ, bọn họ liền phát tài.

Ở dưới mệnh lệnh của Lý Dương, sau khi mọi người quét tước chiến trường đơn giản, thu dọn cứu chữa thương binh, liền cuồn cuộn lao về phía trấn Thanh Phong.

Khi Lý Dương dẫn dắt nghĩa quân đến trấn Thanh Phong, đám tàn quân trước một bước chạy tới trấn Thanh Phong đã mang tin tức bọn họ gặp phục kích truyền bá ra. Tham tướng Bùi Vân Phi cùng hơn một ngàn người khác đã gặp đả kích mang tính hủy diệt, hoặc chết, hoặc chạy.

Có thể sống sót chạy về trấn Thanh Phong chỉ có vẻn vẹn mấy trăm người.

Bọn họ quay về chẳng những chưa tăng lên lực lượng phòng ngự trấn Thanh Phong, ngược lại đã phát tán khủng hoảng.

Bởi vì Lý Dương đã phái người khống chế vùng núi Mai Sơn cùng với các nơi phong hỏa đài, chặt đứt liên lạc của trấn Thanh Phong cùng bên ngoài.

Bọn họ không thể lấy được liên hệ với Mai huyện bên kia. Phục Châu quân đóng giữ trấn Thanh Phong muốn cầu viện, chỉ có thể phái thuyền xuôi dòng, đi vòng Trần Châu của Đông Nam tiết độ phủ.

Có thể nói, trong thời gian ngắn Phục Châu quân của trấn Thanh Phong không có bất cứ viện quân nào.

Ở sau khi biết được tin tức tham tướng Bùi Vân Phi ở vùng núi gặp phục kích, hắn đã hạ lệnh mang binh lực đóng giữ thôn trang xung quanh co rút lại toàn bộ trở về trấn phòng ngự.

Nhưng không đợi binh lực hoàn thành co rút lại, nghĩa quân Lý Dương dẫn dắt đã đông nghìn nghịt xuất hiện ở ngoài trấn Thanh Phong. Đối mặt lượng lớn nghĩa quân đến đây, Phục Châu quân lưu thủ trong trấn Thanh Phong sợ hãi không thôi, sĩ khí rất thấp.

Một ít binh sĩ Phục Châu quân đã

cởi quân phục của mình, vụng trộm làm đào binh.

Mặc cho ai cũng nhìn ra, lượng lớn nghĩa quân lập tức sẽ vây công trấn Thanh Phong.

Bây giờ binh mã trong trấn Thanh Phong không nhiều, ở lại trấn Thanh Phong chỉ còn đường chết.

Cho nên những kẻ thông minh kia liên sớm vụng trộm chuồn mất.

Đô úy lưu thủ hôm nay đã luống cuống tay chân, căn bản không để ý tới được các binh sĩ vụng trộm đào tẩu kia. “Các huynh đệ, giết vào trấn Thanh Phong, tiêu diệt quan binh, ăn miếng thịt to, uống ngụm rượu lớn!” Lý Dương cũng biết trong trấn Thanh Phong bây giờ binh mã Phục Châu quân không nhiều, cho nên không do dự, trực tiếp hạ lệnh tiến công.

Nghĩa quân vừa đánh thắng một trận lớn, nay sĩ khí đang vượng. Huống hồ bọn họ còn thu được không ít binh khí và giáp trụ, như thế càng tăng cường sức chiến đấu của bọn họ.

Ở dưới đầu lĩnh của mình dẫn dắt, nghĩa quân triển khai công kích đối với trấn Thanh Phong.

“Bắn tên, bắn tên!” “Ngăn trở bọn hắn cho taI”

Tuy trấn Thanh Phong bố trí một ít chiến hào tường ngăn cao ngang ngực phòng ngự, nhưng đối mặt nghĩa quân đông nghìn nghịt lao lên, thủ quân vẫn lòng người hoảng Sợ.

Khi nghĩa quân tấn công mãnh liệt trấn Thanh Phong, chém giết với Phục Châu quân đóng giữ trong trấn Thanh Phong.

Trong trấn Thanh Phong cũng bộc phát ra tiếng hô giết rung trời. Từng gã cửu vạn sau khi biết được tin tức nghĩa quân tấn công nơi này, bọn họ vẻ mặt phấn chấn, quyết định mạo hiểm một phen.

“Đô úy đại nhân, không ổn rồi, đám cửu vạn kia phản rồi!”

Đô úy Phục Châu quân đang chỉ huy phản kháng nghĩa quân quay đầu nhìn.

Chỉ thấy trên đường rất nhiều cửu vạn đằng đằng sát khí đang xung phong đến.

Thấy một màn như vậy, sắc mặt đô úy lập tức trở nên trắng bệch.

Đám cửu vạn này đã giết chết binh sĩ cùng đầu mục trông giữ bọn họ, cướp đoạt binh khí.

Những ai chưa cướp được binh khí thì nhặt lên cục đá, gậy gộc cũng đi theo chạy ra khỏi kho hàng trông giữ bọn họ, lao ra đầu đường.

Bọn họ rất nhiều người đầu là Trấn Nam quân lúc trước bị bắt giữ, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, đã gặp phải đòn hiểm ngược đãi. Trong lòng bọn họ đã sớm nghẹn một luồng tà hỏa.

Hôm nay toàn bộ lửa giận đã bùng nổ ra hết.

Nếu là trước đây, gặp được đám cửu vạn tay không tấc sắt này phản kháng, Phục Châu quân trực tiếp điều binh trấn áp.

Nhưng bây giờ bọn hắn nơi này đã không đủ binh lực đi quản lý khống chế đám cửu vạn kia.

Cửu vạn từ bên trong làm khó dễ, đã tăng tốc tan rã sự chống cự của thủ quân trấn Thanh Phong.

Trần Châu, thành Bắc An, tường thành tây nơi nào cũng có tường đổ ngói vỡ, trong thành khói đen cuồn cuộn, xông thẳng lên trời.

Đầu tường đã bị máy bắn đá của Phục Châu quần ngoài thành ném tảng đá nện cho loang loang lổ lổ. Trong tầm mắt nhìn thấy, binh khí gãy, cờ xí tàn phá cùng với máu tươi thẩm thấu mặt đất, trong khe gạch mơ hồ còn có một chút thịt nát biến thành màu đen.

Mấy ngàn tướng sĩ Tả Ky quân Thân Vệ doanh đóng giữ tường thành tây ở trong mấy ngày liền ác chiến, đã áo giáp tàn tạ, uể oải không thể tả. Bọn họ đã trụ vững mấy lần tiến công quy mô lớn vạn người trở lên của Phục Châu quân.

Bọn họ dựa vào tường thành kiên cố, cho Phục Châu quân sát thương rất lớn. Lần này kế hoạch của Trương Vân Xuyên là phòng ngự phản kích.
Bình Luận (0)
Comment