Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 1690 - Chương 1690: Tọa Trấn Hậu Phương! (1)

Chương 1690: Tọa trấn hậu phương! (1) Chương 1690: Tọa trấn hậu phương! (1)Chương 1690: Tọa trấn hậu phương! (1)

Đám người Trương Vần Xuyên sau khi nghe được tín sứ thành Kiến An phái ra bẩm báo, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền chuyển thành kinh hỉ.

“Bản đồi!”

Trương Vân Xuyên hô một tiếng, tham quân Vương Thừa An lập tức trải bản đồ ở trên bàn.

Đám người Trương Vân Xuyên, Tào Thuận đi đến trước bản đồ, ở trên bản đồ đã tìm được vị trí trấn Nam Uyển.

“Con mẹ nó, Lâm Cẩm này sẽ không là con giun trong bụng chúng ta chứ?”

Tham quân Tào Thuận cười ha ha nói: “Chúng ta đang muốn đi đánh hắn đây, hắn trái lại biết điều, tự mình đưa lên cửa!” Lương Đại Hổ cũng cao hứng nói: “Xem ra bọn hắn là sống đủ rồi, tự mình đã chạy tới tìm chết đây!” Phục Châu quân chưa vây công thành Kiến An, ngược lại quay đầu hướng bắc, hướng về bọn họ, điều này quá mức ra ngoài dự đoán của bọn Trương Vần Xuyên.

Đám người Trương Vân Xuyên còn lo lắng Thủy tự doanh không thủ được thành Kiến An, cho nên sau khi đánh trận xong, lập tức quay đầu nam hạ.

Ai biết Phục Châu quân thế mà chưa tiếp tục đánh thành Kiến An, ngược lại bắc thượng.

“Nhắm chừng bọn hắn ở thời điểm chúng ta tấn công bộ đội sở thuộc Lâm Huy, Lâm Huy phái binh cầu viện, cho nên Lâm Cẩm lúc này mới điều binh trở về.”

Trương Vần Xuyên cao hứng nói: “Chỉ là bọn hắn đã chậm một bước nha, ta không chỉ nuốt gọn Lâm Huy, còn tiêu diệt bộ đội sở thuộc Lâm Quang.”

“Bọn hắn bây giờ quay đầu bắc thượng, chủ động đưa lên cửa, ngược lại giảm cho chúng ta không ít phiền toái.”

Trương Vần Xuyên không còn tâm tình vội vàng lúc trước, ngược lại vẻ mặt trở nên vô cùng thoải mái.

“Đại nhân, Hổ tự doanh ta nguyện làm tiên phong, trước xử tất cả bọn hắn!”

Lương Đại Hổ ở trong một trận chiến thành Bắc An bắt giết tham tướng Phục Châu quân Lâm Huy, bộ đội sở thuộc thu hoạch không nhỏ, khiến hắn nếm được ngon ngọt. Bây giờ hắn bức thiết cần lại lập một chút công lao, nói không chừng sau cuộc chiến có thể tích lũy công lao kiếm một cái phó tướng làm một chút.

“Không vội, không vội!”

Trương Vần Xuyên nhìn Lương Đại Hổ sốt ruột cầu chiến, cười khoát tay.

“Thịt đầu ở trong nồi, cần gì vội vã mở vung chứ.”

Trương Vân Xuyên nói với mọi người: “Một trận này chúng ta đổi một đấu pháp khác...”

Thành Bắc An, dinh thự đại đô đốc phủ.

Tô Ngọc Ninh đang ăn cơm trưa, Trương Vân Nhỉ cất bước nhẹ nhàng đi vào nhà ăn.

“Tẩu tử!”

Trương Vần Nhi cười hướng Tô Ngọc Ninh chào hỏi.

“Muội nha đầu này.” Tô Ngọc Ninh oán trách nói: “Ta cũng đã bảo muội đừng gọi như vậy, sao muội không nghe lời.”

Trương Vân Xuyên vẫn luôn bận rộn đánh trận, còn chưa cưới hỏi đàng hoàng, Tô Ngọc Ninh cũng chưa có một cái danh phận chính thức. Nhưng ở trong mắt Trương Vân Nhị, Tô Ngọc Ninh chính là chị dâu của nàng. Trương Vần Nhi cười hì hì chạy tới trước mặt Tô Ngọc Ninh nói: “Cái đó ta mặc kệ, dù sao tỷ chính là tẩu tử của ta.”

“Ta nghe một chút, cháu trong bụng có động tĩnh chưa?”

Trương Vân Nhi ghé đầu đến trong lòng Tô Ngọc Ninh, đi nghe động tĩnh ở bụng.

Tô Ngọc Ninh dịu dàng nói: “Ngươi nha đầu này vội cái gì, lúc này mới mang thai, nào có nhanh như vậy.” “Ta nghe thím Trương phòng bếp nói, nếu muốn nghe được động tĩnh, ít nhất nửa năm sau.”

Trương Vân Nhi ngẩng đầu, có chút thất vọng: “Sao cần lâu như vậy chứ?” Tô Ngọc Ninh xoa cái đầu quả dưa của nàng, cười nói: “Sinh con mang thai mười tháng, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.”

“Muội về sau làm mẹ sẽ biết.” Trương Vân Nhi lập tức xua tay nói: “Ta còn nhỏ, còn sớm quá.”

“Nữ nhân chúng ta, rồi sẽ có một ngày như vậy...”

Hai người cười nói một phen.

Tô Ngọc Ninh quan tâm hỏi: “Muội ăn cơm xong chưa, nếu chưa ta bảo thím Trương làm hai món ăn cho muội.”

Trương Vân Nhi trả lời: “Muội ở học đường đã ăn rồi.”

“Vậy muộn tới đây có việc sao?” Trương Vần Nhi kéo cánh tay Tô Ngọc Ninh nói: “Tẩu tử, muội nghe nói chùa Bạch Mã ngoài thành rất linh nghiệm.”

“Muội buổi chiều không cần đi học đường, chúng ta cùng đi chùa Bạch Mã thắp hương đi, phù hộ ca ca của muội bình an, sau đó tranh thủ tỷ đến lúc đó lại sinh một tiểu tử to béo.”

Tô Ngọc Ninh sau khi nghe được lời này, nghĩ đến âm dung tướng mạo của Trương Vân Xuyên, trên khuôn mặt lộ ra một phần dịu dàng.

“Vân Nhi, chuyện đi chùa Bạch Mã thắp hương, chúng ta ngày khác lại đi đi.”

Tô Ngọc Ninh nói với Trương Vân Nhi: “Ta buổi chiều muốn đi dã chiến cứu hộ doanh ngoài thành hỏi thăm các tướng sĩ bị thương.”

“Tẩu tử, binh sĩ bị thương của dã chiến cứu hộ doanh có người chiếu cố, chúng ta đi cũng không giúp được cái gì, ta thấy vẫn là đi thắp hương đi.”

Tô Ngọc Ninh cười giải thích: “Bọn họ quả thật có người chiếu cố, chúng ta đúng là cũng không giúp được việc gì.”

“Nhưng muội cùng ta thân phận khác thường, chúng ta chính là thân quyến của đại ca muội.”

“Chúng ta cho dù chỉ là đi thăm tướng sĩ bị thương một lần, cũng có thể làm bọn họ cảm nhận được sự quan tâm.”

Tô Ngọc Ninh nói với Trương Vân Nhi: “Hôm nay đại ca muội ở tiền tuyến cầm quân đánh trận, chúng ta ở phía sau nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, thay hắn hỏi thăm một ít tướng sĩ bị thương cũng là điều nên làm.” “Dù sao nếu không phải bọn họ xung phong hãm trận, chúng ta cũng không có khả năng đánh thắng trận, cũng không có cách nào an an ổn ổn ở lại nơi này ăn ngon mặc đẹp.”
Bình Luận (0)
Comment