Chương 1710: Binh bại như núi đổi
Chương 1710: Binh bại như núi đổiChương 1710: Binh bại như núi đổi
Hắn vốn cho rằng soái kỳ chỉ là ở trong hỗn chiến không cẩn thận ngã xuống.
Nhưng hắn chậm chạp chưa nhìn thấy soái kỳ lại dựng thẳng lên, ngược lại nơi xa truyền đến tiếng hoan hô rung trời của Tả Ky quân. Hắn từ trong tiếng hoan hô rung trời đó, nghe được tin tức đại tướng quân Lâm Cẩm bị giết.
Điều này làm hắn tựa như bị sét đánh, sắc mặt 'Vù' một cái trở nên trắng bệch.
“Phó tướng đại nhân, binh mã cánh trái đang trước sau rút lui, chúng ta làm sao bây giời”
Không đợi Phục Châu quân phó tướng Tằng Tuấn phản ứng lại, đã có thân vệ lớn tiếng la lên. Tằng Tuấn nhìn về phía cánh trái, chỉ thấy trân chiến trường rất nhiều Phục Châu quân đang hướng phía sau tán loạn, phạm vi tán loạn này đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mở rộng.
“Phó tướng đại nhân, binh mã của Lý phó tướng bọn họ cũng đang rút lui”
Lại có thân vệ lớn tiếng nhắc nhở. Tằng Tuấn nhìn thấy, binh mã của phó tướng Lý Tư Viễn ở phía trước bên phải bọn họ xung phong chém giết giờ phút này cũng đang hướng về phía sau lui bước.
Tướng kỳ của phó tướng Lý Tư Viễn ở trên chiến trường đặc biệt bắt mắt, giờ phút này đang tăng tốc chạy về phía sau. Phó tướng Tằng Tuấn nhìn bốn phía, nhìn thấy trên chiến trường phạm vi vài dặm, cờ xí từng gã tham tướng, giáo úy Phục Châu quân cũng đều đang trước sau rút lui.
Các bộ của Phục Châu quân mới vừa rồi còn có thể chống đỡ một hơi chém giết cùng Tả Ky quân hôm nay đang tăng tốc sụp đổ.
Đại tướng quân Lâm Cẩm bây giờ không rõ sống hay chết, nhưng hắn lại chưa hạ đạt quân lệnh rút lui. Hôm nay các bộ đều đang hướng về phía sau tháo chạy, điều này làm phó tướng Tằng Tuấn ý thức được, đại thế đã mất.
Cho dù đại tướng quân Lâm Cẩm còn sống, sợ là cũng khó ngăn cơn sóng lớn. Nhiều quân đội như vậy hội tụ trên chiến trường, một khi đại quân hình thành thế tan tác, vậy không ai có thể ngăn cản.
“Chúng ta cũng rút!”
“Hướng phủ Đông Sơn rút lui!”
Phó tướng Tằng Tuấn sau khi thấy đại thế đã mất, không dám ở trên chiến trường lâu, lập tức dẫn thủ hạ quay đầu bỏ chạy.
Bộ đội dưới trướng phó tướng Tằng Tuấn rút lui, khiến chiến trường vốn hỗn loạn tỏ ra càng thêm hỗn loạn. “Chạy maul”
“Chạy maul” Các binh sĩ Phục Châu quân tinh lực cạn kiệt ai cũng vẻ mặt sợ hãi, bọn họ chen chúc cùng một chỗ, trước sau bỏ chạy, muốn chạy trốn khỏi chiến trường.
Nhưng binh mã của bọn họ quá nhiều rồi, ở nơi binh sĩ dày đặc,. thậm chí hình thành tình thế giãm đạp.
Có người ngã xuống, lập tức bị tàn quân tuôn trào giâm đạp qua, đạp chết tươi.
“Tránh ra, tránh raI”
“Đừng chặn đường!”
Tả Ky quân đang ở phía sau hô to gọi nhỏ truy kích, Phục Châu quân cướp đường mà chạy, nhưng lượng lớn binh mã chạy tán loạn. Dẫn tới khắp nơi đều là người, rất nhiều người bị đám người hỗn loạn bao phủ, căn bản không có cách nào chạy được.
“Con mẹ nói”
Có tiếu quan Phục Châu quân mắt thấy đám người rậm rạp ở phía trước, trực tiếp rút đao chém lung tung.
Chỉ thấy trường đao vung lên, binh sĩ Phục Châu quân che ở phía trước hắn nhất thời bị hắn chém máu thịt bay tứ tung.
“Tránh ra, tránh ral”
Tiếu quan Phục Châu quân hung hãn cầm đao ý đồ chém ra một con đường, lấy tốc độ nhanh nhất thoát đi chiến trường, tránh trở thành quỷ dưới đao Tả Ky quân. “Lão tử lại không phải cha ngươi, dựa vào cái gì nhường ngươi hả!” Động tác vung đao chém người của tiếu quan Phục Châu quân kia đã chọc giận một binh sĩ Phục Châu quân thiếu chút nữa bị chen ngã. Binh sĩ Phục Châu quần này hùng hùng hổ hổ chém qua một đao. Tiếu quan kia không kịp tránh, trường đao trực tiếp chém vào cổ hắn.
Trường đao rút ra, máu tươi điên cuồng phun.
“Ngươi...”
Tiếu quan Phục Châu quân này ôm cổ trực tiếp phun máu, trừng một đôi tròng mắt đỏ bừng ngã xuống. Nhưng không có ai đi để ý tới hắn, Tả Ky quân đã giết đến rồi, từng gã Phục Châu quân từ trên người hắn giẫm đạp qua, rất nhanh đã bị giãẫm đạp hoàn toàn biến dạng.
Binh bại như núi đổ.
Phục Châu quân cắn răng đánh quyết chiến với Tả Ky quân bây giờ đã không đủ thể lực và sĩ khí chém giết với Tả Ky quân.
Các cấp tướng lĩnh đang chạy trốn, đội hình Phục Châu quân cũng rối loạn toàn bộ, tàn quân kết bè kết đội kinh hoảng thất thố bỏ chạy, ai cũng không để ý được tới ai.
Cờ xí tàn phá, binh khí gãy cùng với các loại vật phẩm tùy thân binh sĩ, ném khắp nơi đều có. Ở lúc mấu chốt chạy trốn này, ai cũng không muốn tụt lại.
Bọn họ ném xuống bất cứ thứ trói buộc nào ảnh hưởng bọn họ chạy trốn, thậm chí bao gồm binh khí cùng áo giáp trên người bọn họ. Tả Ky quân Thủy tự doanh ở dưới giáo úy Khương Khánh dẫn dắt, đang từ phía sau hướng về Phục Châu quân triển khai công kích.
Hắn nhìn thấy Phục Châu quân như thủy triều hướng về hắn bên này lao tới.
Phục Châu quân tan tác này tựa như núi lở, tàn quân rợp trời rợp đất kia dọa hắn trợn mắt há hốc mồm. “Giáo úy đại nhân, Phục Châu quân tan tác rồi!"
Có đô úy hưng phấn hô to: “Ngăn cản bọn hắn, chúng ta đây chính là công lao ngập trời!”
Khương Khánh nhìn một lần tàn binh Phục Châu quân đồng nghìn nghịt lao tới, lại nhìn một lần đội ngũ mỏng manh phía sau mình, vỗ một cái vào trên ót của đô úy kia.