Chương 1715: Thôn Chu gia! (1)
Chương 1715: Thôn Chu gia! (1)Chương 1715: Thôn Chu gia! (1)
“Chuyện thứ nhất chính là điều động tinh binh tây tiến, cứu viện Tuần Phòng quân lâm vào vòng vây, đồng thời phái binh xâm nhập Phục Châu, đảo loạn sau lưng địch.” “Chuyện thứ hai chính là đóng giữ Trần Châu, nắm chặt thời gian chỉnh đốn bổ sung tân binh cùng quân bị, làm chuẩn bị cho đại phản công!” Trương Vần Xuyên bọn họ tuy đánh thắng trận, nhưng bọn họ cũng không thể lập tức toàn bộ chuyển vào nghỉ ngơi hồi phục.
Dù sao Tuần Phòng quân bên kia bị vây hai tháng, trong lòng Trương Vân Xuyên rất sốt ruột.
Bằng không, hắn cũng sẽ không vội vàng phát động quyết chiến với Phục Châu quân.
Nếu thời gian đầy đủ, hắn hoàn toàn có thể vây quanh đối phương, kéo dài đến chết đối phương. Nhưng có đôi khi thân bất do kỷ. “Binh mã tây tiến sẽ do Hỏa tự doanh làm chủ, sẽ từ các doanh điều động binh sĩ có thể chiến bổ sung vào.”
Trương Vần Xuyên dừng một chút, nói: “Tổng cộng điều động tám ngàn tinh binh, lại bổ sung hai ngàn tân binh, gom đủ một vạn năm ngàn người.”
“Một vạn năm ngàn người này do tham tướng Tào Thuận thống soái, phụ trách đi cứu viện binh mã Tuần Phòng quần lầm vào vòng vây.”
“Bộ đội dưới trướng Hoàng Hạo bây giờ đã hướng về phủ Lâm Xuyên thẳng tiến, cũng điều về Tào Thuận tiết chế.” “RõI”
Bây giờ binh mã các doanh tham chiến đầu có tổn thất nhất định, cho nên Trương Vân Xuyên quyết định trực tiếp từ các doanh rút ra tỉnh nhuệ biên vào Hỏa tự doanh, tạo thành một mũi bộ đội cứu viện. Giáo úy các doanh tuy cảm thấy đau thịt, nhưng quân lệnh của Trương Vân Xuyên, bọn họ không dám không theo.
Trương Vân Xuyên sau khi tuyên bố xây dựng viện quân, lại đối với chuyện chỉnh đốn bổ sung tiến hành bố trí một phen.
Các doanh liên tục tác chiến đầu có tổn thất, cần bổ sung lượng lớn tân binh cùng quân bị, khôi phục chiến lực. Ở sau khi tất cả bố trí thỏa đáng, Trương Vân Xuyên hôm sau dẫn dắt quân đội đắc thắng, quay về thành Bắc An.
Sáng sớm, thôn Chu gia trấn Đại Quan ngoài thành Bắc An.
Dần phụ Chu Thúy Nhi xách một cái thùng gồ lớn, rất sớm đi tới bên giếng nước cửa thôn lẫy nước.
Nhìn thấy bên giếng nước đã có hơn mười người cả nam lẫn nữ sáng sớm lẫy nước.
Dân phụ Chu Thúy Nhi thấy thế, biết điều dừng ở cách giếng nước mấy chục bước.
Nàng đặt thùng nước ở trên mặt đất, ngồi ở trên một tảng đá nghỉ ngơi, chưa ghé qua tự tìm phiền phức.
“Tang Môn tinh* đến rồi!”
Sau khi nhìn thấy dân phụ Chu Thúy Nhi, trên mặt mấy phụ nhân lộ ra biểu cảm ghét bỏ, chỉ trỏ đối với nàng.
Chu Thúy Nhi vài năm trước gả cho con trưởng Dương gia dòng họ khác duy nhất của thôn Chu gia, vốn là một việc vui rất lớn.
Nhưng ai biết Dương gia Đại Lang mới lấy vợ chưa được vài ngày, ở lúc xây nhà cho gia đình nhà giàu, bị xà nhà sập đập chết.
Chu Thúy Nhi này trực tiếp biến thành quả phụ.
Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, Dương gia lão gia tử không chịu nổi nỗi đau mất con, cũng ở một tháng sau hậm hực mà chết.
Chu Thúy Nhi này trong lúc nhất thời trở thành Tang Môn tinh cả vùng xung quanh ai cũng tránh xa. Mỗi người đều nói Dương gia chết hai nam nhân, đều là Chu Thúy Nhi Tang Môn tinh này làm hại, làm nàng không được chào đón.
Nếu không phải em chồng của Chu Thúy Nhi làm việc ở Tả Ky quân, Chu Thúy Nhi sợ là đã bị trục xuất thôn Chu gia.
“Dương gia này sao lại cưới một Tang Môn tinh như vậy chứ.”
“Đúng vậy, Dương gia này bây giờ chỉ còn lại Dương Nhị Lang ở Tả Ky quân làm việc, nói không chừng ngày nào đó cũng sẽ bị nàng ta khắc chết.”
Đám phụ nữ nhiều chuyện đang thấp giọng nghị luận, tiếng nghị luận đó chui vào trong lỗ tai Chu Thúy Nhi, khiến trong lòng của nàng rất khó chịu.
Trên thực tế nàng cái gì cũng chưa làm, nhưng chẳng hiểu sao trở thành Tang Môn tinh, nàng cũng ủy khuất.
Có đôi khi chính nàng cũng sẽ hoài nghi, mình có phải Tang Môn tinh hay không, nàng thậm chí muốn nhảy sông tự sát.
Nhưng nghĩ đến em chồng khắp nơi bảo vệ mình, cũng không bởi vì mình là Tang Môn tinh mà lạnh lùng đối đãi mình. Hơn nữa trong nhà còn có một người mẹ già cần nàng chăm sóc, nàng không thể không yên lặng chịu đựng lời đồn đãi chuyện nhảm. “Tang Môn tinh, ngươi cút xa một chút, đừng mang vận rủi cho chúng ta.”
Nhìn thấy Chu Thúy Nhi ở cách mấy chục bước không nói một tiếng, đám đàn bà nhiều chuyện nghị luận càng thêm kiêu ngạo hẳn lên.
Có một phụ nhân chỉ vào Chu Thúy Nhi mắng: “Ngươi Tang Môn tinh như vậy nên tìm một chỗ kết thúc, miễn cho hại thôn Chu gia chúng ta...”
Ở trong mọi người mắng chửi chỉ trích, Chu Thúy Nhi yên lặng đứng lên, chuẩn bị rời khỏi nơi thị phi này trước. “Các ngươi bớt nói mấy câu đi!”
Lúc này, một người trung niên gánh thùng nước từ trong thôn đi ra.
Hắn chỉ vào đám đàn bà hiếu chuyện kia nói: “Người ta lại không trêu chọc các ngươi, các ngươi cần gì khắp nơi ức hiếp người ta hả.” “Các ngươi nếu ai nói hươu nói vượn nữa, đừng trách ta không khách khít”
Người trung niên này là một thành viên Hắc Kỳ hội của thôn Chu gia. Thấy đám đàn bà hiếu chuyện ức hiếp Chu Thúy Nhi, hắn có chút không quen nhìn, mở miệng bảo vệ. “Ai u, ngươi nghe xem, ngươi nghe xeml” “Còn không khách khí đối với chúng ta?”
“Ý tứ gì chứ?”
“Ngươi hẳn sẽ không là nhìn trúng tiểu quả phụ kia chứ?”
“Ngươi cũng không sợ bị ả khắc chết...”