Chương 1719: Rạng rỡ tổ tông!
Chương 1719: Rạng rỡ tổ tông!Chương 1719: Rạng rỡ tổ tông!
Cái này đề cao rất lớn cảm giác vinh dự của tướng sĩ Tả Ky quân.
Làm bọn họ biết, tòng quân không chỉ vì lăn lộn kiếm miếng cơm ăn, còn giao cho một ít ý nghĩa khác ở trong đó.
Cùng lúc đó, chuyện Trương Vân Xuyên tự mình đưa bảng hiệu tới trong nhà Dương Nhị Lang, ngày mai Trần Châu nhật báo nhất định sẽ đăng ở đầu.
Không cần được bao lâu, không chỉ có toàn bộ dân chúng Trần Châu, Hải Châu sẽ biết chuyện này.
Dân chúng nơi khác cũng sẽ biết chuyện này, sẽ hình thành một hiệu quả tuyên truyền rất tốt.
“Dương Nhị Lang, ta đặc biệt phê chuẩn ngươi năm ngày nghỉ.” “Ngươi ở nhà bầu bạn lão nhân gia cho tốt, tận hiếu đạo một chút.” Trương Vân Xuyên ở sau khi đưa xong bảng hiệu, chuẩn bị cáo từ rời khỏi.
“Đa tạ ân điển của phó sứ đại nhân!” Dương Nhị Lang hôm nay là ở trước mặt một đám hàng xóm láng giềng đoạt hết nổi bật, đối với Trương Vân Xuyên vị phó sứ đại nhân này là cảm động đến rơi nước mắt.
“Được rồi, vậy ta đi trước.”
“Phó sứ đại nhân, ta tiễn ngài.” Dương Nhị Lang tiễn đoàn người Trương Vân Xuyên mãi đến cửa thôn, thẳng đến sau khi bọn họ biến mất ở trong tầm nhìn, lúc này mới quay về nhà mình. Đám người Trương Vần Xuyên tuy đi rồi, nhưng chuyện Dương Nhị Lang lập công lớn, được Trương Vân Xuyên tự mình tặng bảng hiệu, vẫn là dẫn lên chấn động thật lớn.
Khi Dương Nhị Lang quay về trong nhà, không chỉ có dân chúng thôn Chu gia chưa giải tán.
Mấy thôn nhỏ chung quanh sau khi đạt được tin tức, đầu chen chúc mà tới, nhất thời khiến thôn Chu gia trở nên vô cùng náo nhiệt.
“Nhị Lang, có tiền đồ!”
Có lão nhân gia cười tủm tỉm nói: “Lúc ngươi còn nhỏ, ta đã cảm thấy ngươi khẳng định có tiền đồ, quả nhiên không ra ngoài ta dự liệu nhat” “Chu đại gia, để ngài chê cười rồi.” “Ta quanh năm không ở nhà, trong nhà may có các ngài những trưởng bối này giúp đỡ, ta ở nơi này hướng ngài cúi đầu.”
Dương Nhị Lang cũng chưa bởi vì lập công lớn, thăng nhiệm đô úy mà cả vú lấp miệng em, ngược lại vẻ mặt đầy hòa khí.
“Nhị Lang, ngươi làm cái gì vậy, khách sáo quá, khách sáo quá.”
Có hậu sinh trẻ tuổi rụt rè hỏi: “Dương đại ca, ta, ta về sau có thể theo ngươi tòng quân không?”
“Có thể nhaIl”
Dương Nhị Lang cao hứng nhìn người trẻ tuổi cùng thôn quen thuộc, nói: “Mấy ngày tới Tả Ky quân chúng ta ở thành Bắc An thiết lập chỗ mộ binh.”
“Phàm là có ý nguyện tòng quân, có thể đi đăng ký danh sách, sau đó tiếp nhận khảo hạch.” “Chỉ cần thông qua khảo hạch, vậy có thể trở thành tân binh Tả Ky quân chúng ta.”
Lập tức có mấy hậu sinh trẻ tuổi ghé lên phía trước: “Kiểm tra cái gì thế...”
“Ai da, cái này một hai cầu cũng nói không rõ.”
Dương Nhị Lang mở miệng nói: “Nếu không như vậy đi, ta bảo người nói một chút cho các ngươi.” Dương Nhị Lang nói xong, quay đầu hô: “Đại Cẩu huynh đệ!”
“Đô úy đại nhân, có gì phần phó!” Một thân vệ đứng ở cách đó không xa lập tức chạy bước nhỏ tới trước mặt Dương Nhị Lang.
Dương Nhị Lang bây giờ là đô úy Tả Ky quân, dưới trướng cũng quản mấy trăm người, tốt xấu gì tính là một viên quan.
Dựa theo quy củ Tả Ky quân, hắn được phân phố tám thân vệ.
Hôm nay tám thân vệ này như hình với bóng theo hắn, bảo hộ hắn an toàn, Lý Đại Cấu là một người trong đó.
“Đại Cấu huynh đệ, những người trẻ tuổi cùng thôn này của ta muốn biết một ít chuyện tòng quân Tả Ky quân chúng ta, ngươi nói chỉ tiết cho bọn họ một chút.” “Vâng!”
Lý Đại Cẩu lập tức đáp ứng, kéo một đám thanh niên đến bên cạnh giảng kỹ cho bọn họ.
Một đám dân chúng trong thôn thấy Dương Nhị Lang uy phong như thế, binh sĩ Tả Ky quân kia cũng nghe hắn sai sử, càng thêm kính nể đối với hắn.
“Nhị Lang, ta là thím Chu đầu đông thôn, ngươi còn nhớ ta không?” Dương Nhị Lang nhìn phụ nhân nọ ghé đến trước mặt, cười nói: “Sao có thể không nhớ chứ, lúc trước đại ca của ta cùng ta còn từng đi nhà ngươi cày ruộng đó.”
“Ai da, Nhị Lang trí nhớ thật tốt.” Thím Chu cười nói: “Ngươi lấy vợ chưa?”
Dương Nhị Lang xấu hổ nói: “Vẫn luôn ở trong quân, cái này trái lại chưa.”
“Ai da, ngươi bây giờ chính là người làm quan rồi.”
“Một mình làm sao được.”
Thím Chu lập tức nói: “Như vậy, ta quen biết không ít khuê nữ, quay đầu ta giật dây một chút cho các ngươi...”
Dương Nhị Lang sau khi nghe được lời này, cười ha ha:
“Đa tạ ý tốt của thím Chu, lòng ta xin nhận.”
Dương Nhị Lang cười nói: “Hôm nay tương đối bận rộn, chuyện này về sau rồi nói sau.” “Ta thấy hôm nay là ngày lành, ngươi nếu gật đầu, ta bây giờ liên mang các khuê nữ kia gọi tới cho ngươi, ngươi tùy tiện chọn, tuyệt đối khiến ngươi hài lòng...”
“Nhị Lang, trong nhà có thân thích tới."
Lúc này, Chu Thúy Nhi ở xa xa vẫy tay đối với Dương Nhị Lang.
“Thím Chu, chuyện này quay đầu nói sau, ta đi về trước.”
Dương Nhị Lang không đợi thím Chu tiếp tục nói chuyện, sau đó xoay người sải bước trở về nhà mình.
Thân vệ của hắn thì vội sải bước đuổi theo, thím Chu muốn gọi, cuối cùng không dám tiếp tục dây dưa Dương Nhị Lang.
“Tẩu tử!"
“Ai tới vậy?”
Dương Nhị Lang đi đến trước mặt Chu Thúy Nhi, tò mò hỏi.
Chu Thúy Nhi trả lời: “Cậu cùng mợ, còn có mấy anh em bà con của đệ.” Đám người cậu của Dương Nhị Lang ngụ ở thôn cách vách, cách bọn họ không xa.