Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 1740 - Chương 1740: Hổ Uy Vẫn Còn!

Chương 1740: Hổ uy vẫn còn! Chương 1740: Hổ uy vẫn còn!Chương 1740: Hổ uy vẫn còn!

Nhìn Giang Vĩnh Vân chậm rãi ăn cơm, cảm xúc trong lòng Phú Vinh rất không phải.

Mình thân là người tâm phúc bên cạnh tiết độ sứ đại nhân.

Trước kia mấy vị công tử này nhìn thấy mình, đầu là một câu một cái Phú đại tổng quản gọi rất thân thiết.

Đặc biệt đại công tử đối với mình là vô cùng tôn kính, ngày lễ ngày tết thậm chí sẽ phái người đưa lên một ít quà tặng.

Nhưng hôm nay đại công tử trở thành đại đô đốc của phản quân, nhị công tử trên thực tế nắm giữ Đông Nam tiết độ phủ.

Địa vị của mình liên xuống dốc không phanh. Ước chừng nửa nén hương thời gian sau, Giang Vĩnh Vân lúc này mới buông bát đũa.

Hắn tiếp nhận khăn vải lau miệng nha hoàn đưa qua lau miệng một chút, lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía đại tổng quản Phú Vinh đứng ở cửa.

Giang Vĩnh Vân tỏ ra hơi kinh ngạc hỏi: “Ai u, Phú đại tổng quản, ngươi đến đây lúc nào?”

Đại tổng quản Phú Vinh cười khổ nói: “Bẩm trưởng sử đại nhân mà nói, ta vừa tới.”VipTruyenGG.net - Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !

Giang Vĩnh Vân ném trả lại khăn vải lau miệng cho nha hoàn, lại cầm lẫy tăm bắt đầu xỉa răng.

Hắn nhíu mày hỏi: “Có việc gì?” “Bẩm trưởng sử đại nhân, tiết độ sứ đại nhân bây giờ tỉnh rồi.”

Phú Vinh chắp tay nói: “Tiết độ sứ đại nhân nghe nói Tả Ky quân của Trương Đại Lang ở Trần Châu đánh thắng trận, ngài ấy rất cao hứng.” “Tiết độ sứ đại nhân mời trưởng sử đại nhân đi qua một chuyến, ông ấy có chuyện nói với trưởng sử đại nhân.”

Giang Vĩnh Vân nhìn chằm chằm đại tổng quản Phú Vinh nhìn vài lần, lạnh lùng hỏi: “Chuyện Trương Đại Lang đánh thắng trận, ai nói cho cha ta biết?”

8A?”

Đại tổng quản Phú Vinh hơi ngẩn ra, sau đó trả lời: “Nhạc binh mã sứ mang chiến báo trình đến chỗ ta, sau khi tiết độ sứ đại nhân tỉnh, ta đọc cho tiết độ sứ đại nhân.”

Giang Vĩnh Vân dặn dò đối với đại tổng quản Phú Vinh: “Cha ta thân thể không tốt, đánh thắng trận là việc vui, như thế trái lại không sao.” “Nhưng nhỡ đầu Đại Lang đánh trận thua, vậy ngươi nói cho cha ta biết, ông ấy nhỡ đâu tức giận, chẳng phải là sẽ làm bệnh tình tăng thêm? ?” “Ngươi nói xem, ngươi có ý đồ gì hả?”

Phú Vinh lập tức bị dọa nhảy dựng, vội giải thích: “Ta cân nhắc không chu toàn, còn xin trưởng sử đại nhần giơ cao đánh khẽ, cho ta một cơ hội hối cải để làm người mới...” “Hừ!”

“Cái này nếu là người khác, ta đã hạ lệnh kéo ngươi ra ngoài chém!” “Niệm ở trên phần ngươi hầu hạ cha ta nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao.”

Giang Vĩnh Vân hừ lạnh một tiếng, nói: “Chuyện một lần này ta sẽ không so đo với ngươi, lần sau không được viện dân lẽ này nữa!” “Vâng, vâng.”

Đối mặt vị nhị công tử hỉ nộ vô thường này, sau lưng Phú Vinh chảy ra mồ hôi lạnh.

“Cha ta bây giờ thân thể không tốt, về sau có chuyện gì hướng ta bẩm báo là được, không cần hướng cha ta bẩm báo.”

“Có chuyện quan trọng, ta sẽ tự mình nói cho ông ấy.” “Về sau phàm là có ai dám kể riêng cho ông ấy một số thứ không nên kể, ta chỉ túm ngươi để hỏi.”

Giang Vĩnh Vân nói với Phú Vinh: “Nếu ai một mình hướng về cha ta bẩm báo, ngươi biết nên làm như thế nào không?”

Phú Vinh vội mở miệng nói: “Ta sẽ dốc hất sức ngăn trở.”

“Không phải dốc hết sức ngăn trở, ngươi nếu không ngăn được, vậy ta liền đổi một người khác đi hầu hạ cha ta, ngươi hiểu chưa?”

Cả người Phú Vinh run lên, nói ngay: “Hiểu, hiểu.”

Phú Vinh rất rõ, nhị công tử đây là muốn đoạn tuyệt tin tức của tiết độ sứ đại nhân đối với bên ngoài, một mình ôm hết quyền lớn. Nhưng tiết độ sứ đại nhân bây giờ khi thì tỉnh táo khi thì hôn mê, đã không có năng lực khống chế toàn cục.

Hắn thân là đại tổng quản của tiết độ phủ, theo lý thuyết hẳn là nghe tiết độ sứ đại nhân.

Nhưng tiết độ sứ đại nhân nói không chừng ngày nào đó sẽ không còn nữa.

Nếu mình bây giờ không nghe lời nhị công tử, vậy kết cục của mình liền có thể đoán trước.

Vì thế, Phú Vinh suy nghĩ cho tính mạng của mình cùng vợ con già trẻ, chỉ có thể hướng nhị công tử cúi đầu.

“Đi, ta nhiều ngày chưa đi tiết độ phủ rồi, hôm nay liền đi thăm lão đầu tử.”

Giang Vĩnh Vân sau khi gõ đại tổng quản Phú Vinh một phen, lúc này mới đứng lên, chuẩn bị đi tiết độ phủ.

Không bao lâu, Giang Vĩnh Vân đã ở dưới đại tổng quản Phú Vinh cùng đi, đến Đào Hoa viện tiết độ sứ Giang Vạn Thành ở lại.

Tiết độ sứ Giang Vạn Thành không biết có phải nghe được tin tức Trần Châu đại thắng hay không, cho nên tinh thần rất không tệ.

Lão dựa lưng vào gối đầu, ở dưới một nha hoàn xinh đẹp hầu hạ, đang uống chè hạt sen.

“Cộp cộp!”

Tiếng bước chân vang lên, Giang Vĩnh Vân chưa trải qua thông báo đã bước vào phòng ngủ rộng rãi Giang Vạn Thành ở lại.

Giang Vạn Thành thấy con mình trực tiếp xông vào, khẽ nhíu mày.

“Ngươi đi xuống đi, ta cùng cha ta có chuyện cần nói.”

Giang Vĩnh Vân nhìn một lần nha hoàn xinh đẹp đang cho lão đầu tử ăn cháo, khoát tay áo đối với nàng. Nha hoàn xinh đẹp sau khi nghe được phần phó, chưa lập tức rời khỏi, mà là hướng ánh mắt về phía Giang Vạn Thành.

Giang Vạn Thành trừng mắt nhìn con trai mình một cái, bất mãn nói: “Có lời gì, chờ ta ăn xong nói sau.” Giang Vĩnh Vân thấy thế, cũng không nói nhiều, tự mình kéo một cái ghế mầm, ngồi xuống.
Bình Luận (0)
Comment